Cứ mỗi lần câu thơ ở trong phòng thơ è cổ Quốc Minh vang lên, nhỏ lại nhớ mang lại người người mẹ thân yêu của mình trong bồi hồi, xao xuyến. Bé nhớ, mỗi sớm mai thức dậy con đã cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay chị em hiền ủ ấp con đêm qua bây giờ đang sẵn sàng nắm cơm buổi sáng sớm cho bé đến trường. Khi nhỏ vào lớp, bàn tay bà bầu lại tần tảo nắng nóng mưa xung quanh nương rẫy lo cho bé buổi cơm trắng thường nhật, lo cho bé từng miếng áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình chủng loại tử luôn hiện tại hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ về, yêu thương thương, trìu quí trên từng nẻo đường bé đến lớp. Tình chị em tràn đầy, trinh trắng như khía cạnh nước hồ thu buổi sáng mà vẫn chân chất, mộc mạc, gần gụi tinh tươm tựa trang giấy học trò. Có lẽ, khi con tín đồ còn không biết mặt chữ thì tình mẫu tử đã bộc lộ đủ đầy, xinh sắn như ánh trăng rằm trong số những câu ca dân gian xưa. Nay trên toàn bộ các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại càng được vinh danh hơn nhưng chắc chắn không bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu người mẹ.

Bạn đang xem: Văn tự sự về mẹ


*

“Ầu ơ... Ví dầu ước ván đóng góp đinh. ước tre lắc lẻo gồ ghề khó đi. Cạnh tranh đi mẹ dắt nhỏ đi...”. Tình chủng loại tử biểu hiện mọi vị trí trên trái khu đất này với ngẫu nhiên không gian nào. Một mau chóng mai trong bài xích giảng của thầy nghỉ ngơi lớp, con vẫn tồn tại nhớ như in câu hò váy ấm, du dương mà mênh mông tình mẫu tử: “Hò ơ! bà bầu già như chuối chín cây. Gió lay bà bầu rụng... Gió lay mẹ rụng ... Con cần mồ côi”.
Buổi chiều về, đem cảm giác này tỏ bày với ba, bé lại nghe ba sụt sùi tiếc nuối thương đang một lần lầm lỡ khi vô tình nhằm mẹ buồn lúc tuổi thời cắp sách. Ba rất hại mồ côi chăng? có lẽ rằng thế! không cha mẹ tình yêu thương thiêng liêng bất tận! mồ côi bàn tay chăm bẵm tự buổi sơ sinh! không cha mẹ sự chở đậy từ tấm bé! Mồ côi ngay cả lúc đang là tín đồ lớn như ba! không cha mẹ sự nuông chiều chiều trong thời thơ dại! không cha mẹ cả trong buổi xế chiều!... Ba rọi ngậm ngùi hiểu câu ca dao xưa cũ:
*

Con đột nhiên rùng mình thấp thỏm nếu thiệt sự bên trên đời này, bé hay bất kỳ ai lỡ thiếu vắng đitình mẫu mã tửcủa bà bầu hiền! Một đêm sốt kém cỏi thôi để bé biết mẹ chẳng bao giờ yên giấc, bàn tay người mẹ nhẹ nhàng sờ trán đi khám nhiệt độ, đắp chăn, tất tả lo thuốc men, rồi bà bầu nấu lá xông – thứ mà khi còn nhỏ, nhỏ cứ ngỡ là trang bị thuốc thần để con hết bệnh. Cơn bão của con đã là cơn lửa đốt lòng mẹ! Cơn ho của bé đã làm cho khuôn mặt bà bầu thêm hằn đầy đủ vết chân chim:
*

Hình hình ảnh mẹ luôn bên đời con ấm áp, mãi hy sinh, mãi chở che! từng bước một đi lẫm chẫm trước tiên của đời người, ai đó đã cầm tay nhỏ dắt đi từng bước một một? khi lỡ vấp xẻ đau, ai báo cáo xuýt xoa? Ai cảm nhận được hầu hết nỗi đau vậy con? Ai mừng vui nhất khi con đựng tiếng nói bi bô? ai đó đã vui mừng với ánh mắt khôn tả khi con được điểm chín, điểm mười? Và ai đó đã luôn dõi theo từng bước một con cứng cáp với ánh mắt đầy lo lắng? toàn bộ đều là mẹ, tình mẫu mã tử ! Và chứa tiếng khóc đầu tiên chào đời, bé đã nằm trọn trong tình thân thương đó. Tiếng đây, bé ngồi trên ghế công ty trường với số đông trang sách bắt đầu thơm tho như còn phảng phất hương thơm lúa new đồng quê và những giọt mồ hôi tảo tần của mẹ. Bé khoác bên trên mình cỗ trang phục màu xanh chất chứa niềm mong muốn của người bà bầu tần tảo trường đoản cú miền quê xa lắc. Lúc phố lên đèn, bé chắc người mẹ mới rời các bước đồng áng, thoăn thoắt bước chân về đơn vị dưới làn sương tối mà bà mẹ chưa một đợt ca thán.
*

Còn ghi nhớ như in những khi học bài khuya, bà bầu vẫn thức cùng con và ngồi mặt may vá, khâu lại từng dòng khuy, đắp bạ từng mảnh vai áo vẫn sờn. Ngồi mặt con, chắc mẹ sợ bé thức khuya cảm thấy không được sức mai dậy sớm mang lại trường, mẹ lại tất tả lo cho bé từng ly nước cam ngọt lịm tình thương thương. Đến khi bé chim nhạn lạc bè cánh kêu sương đâu đó giữa không gian miên man của đêm miền quê xứ Quảng, con lại lo lắng rằng để chị em cùng thức thừa khuya làm thế nào ngày mai mẹ liên tiếp ra đồng bên dưới nắng? Cũng đã có rất nhiều lần phạm lỗi, sau ánh nhìn nghiêm tự khắc của mẹ, con vẫn nhận ra sự vỗ về bởi những lời răn dạy mộc mạc, thực tình nhưng lắng sâu nỗi bao dung. Các lần như vậy, bé như phệ thêm, nặng tay hơn với tự hứa hẹn với lòng đã không lúc nào phạm lỗi. Con tất cả biết đâu tuổi thơ vẫn cứ êm đềm trôi đi trong lúc lưng mẹ ngày thêm còng xuống theo dấu ấn nghiệt xẻ của mon năm, tội tình xưa bé e rằng chưa có dịp làm sao chuộc lại, tóc chị em lại trắng thêm lúc con chưa kịp nên người.
Ngày tựu trường càng nhiều trung học chuyên, hai mẹ con e dè trên phố như không khí “ngày tựu ngôi trường đầu tiên” của Thanh Tịnh. Trong xiêm y của quê nghèo xa lạ tại góc phố phồn vinh nhưng nhỏ vẫn cảm giác được sự rắn rỏi, cứng cáp của chị em để con vững tin cơ mà tiếp xúc môi trường mới mẻ. Gồm ai đó thủ thỉ xót xa, ái ngại ngùng nhưng có gì đâu? bạn ta có thể có khá nhiều thứ hơn nhưng nhỏ vẫn tin rằng, con đã bao gồm một gia tài quí nhất trên đời mà lại chưa chắc hẳn ai sánh kịp, đó là bà mẹ của con.

Xem thêm: 20 quán lẩu 2 người hà nội giá rẻ nổi tiếng nhất, 12 quán lẩu tuyệt ngon ở hà nội để tụ tập hẹn hò


*

Hôm nay, bên trên chiếc xe đạp mẹ download cho vẫn còn thơm mùi sơn mới, con đến trường vào niềm hân hoan như đang trong khoảng tay mẹ. Bé đã tiếp cận môi trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới của tuổi học trò vào veo, cơ mà một trang bị “cũ mèm” mà không thể không có được đó đó là sự lo lắng, nhớ thương của người người mẹ hiền tần tảo. Cả cuộc đời mẹ là 1 trong chuỗi ngày mãi hy sinh cho con. Tình mẫu tửdành mang lại con bạt ngàn như trời biển, như câu ca dao xưa: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, cùng nước trong mối cung cấp vẫn luôn chảy mãi như thế đểtình mẫu mã tửluôn mãi sau vĩnh hằng.
Giờ đây, khi bé còn ngồi bên trên ghế công ty trường, tưởng như được báo bổ công ơn trời đại dương của bà bầu bằng cả sự quyết tâm học hành của mình! con hứa với mẹ sẽ giữ mãi màu xanh lá cây đồng phục của độ tuổi học trò luôn luôn trong sáng sủa như niềm từ bỏ hào của bao gồm con, như niềm hi vọng ngọt ngào, vô tư của bà bầu hiền dành riêng cho con. Mẹ ơi! Tình mẫu mã tử thật bao la! cùng con ước ao mình mãi là một trong những đứa trẻ để luôn luôn được phủ quanh trong vòng đeo tay âu yếm, ngọt ngào, đầy trìu quí của mẹ, của gia đình! con nguyện sẽ cầm học thật tốt, rèn luyện bạn dạng thân phải người, góp 1 phần nhỏ bé bỏng cho buôn bản hội, đem về nguồn vui, niềm hi vọng cho mẹ, cho mái ấm gia đình thương yêu của mình.

Tôi là è Lai hiện tại đang là Co-Founder của thầy giáo Minh Trí. Trong blog của mình tôi share các cách thức học tập hiệu quả, các bài văn hay, tin tức về tác giả, vật phẩm để quý thầy cô, quý bố mẹ và những em học sinh tham khảo. Hi vọng để giúp ích đến quý độc giả

Trong ngôi nhà bé dại bé với xinh xinh của mái ấm gia đình em. Em yêu tất cả mọi thành viên trong mái ấm gia đình và bà bầu là bạn đặc biệt... Mời chúng ta tham khảo nội dung bài viết về mọi kỉ niệm về người mẹ của mình.


*

nói lại đầy đủ kỉ niệm về mẹ
Người sinh sống mãi trong lòng em
Trong ngôi nhà nhỏ dại bé và xinh xinh của mái ấm gia đình em. Em yêu toàn bộ mọi thành viên tronggia đình. Nhưng bạn mà em yêu thích nhất đó chính là mẹ, bà mẹ là tín đồ gắn bó với em,yêu thương em nhất với là tín đồ sống mãi trong tâm em . Từ bỏ khi bắt đầu sinh ra em đã có mẹ chăm sóc và nuông chiều chiều như một bông hoanhỏ. Những lần em bị điểm kém bà bầu không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi emđược điểm cao, người mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc cùng khen :” phụ nữ của mẹ xuất sắc lắm, chị em rất từ hàovề con”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và niềm hạnh phúc. Mẹ là một người phụ nữ đảm đang và hết lòng vì chưng gia đình, người mẹ không quản ngại ngạichuyện thức khuya dậy sớm để lo cho con cái. Em vẫn lưu giữ như in tuổi thơ của bản thân mình vớimẹ, rất nhiều ngày đầu lẫm chẫm tập đi các lần em ngã bà bầu lại ôm em vào lòng. Như mộtchú chim non tập bay, mẹ khuyến khích em :” Con giỏi lắm”. Rồi số đông trưa hè nắng nôi bênchiếc võng đung đưa mẹ ru em ngủ, câu hát ngày làm sao sao cơ mà trầm ấm và và lắng đọng nhưthế. Bà mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ với dạy em học, mẹ thường ranhững câu đố để hai bà mẹ con thuộc giải. Để em dễ thuộc bài mẹ đọc thơ :” O tròn như quảtrứng gà, Ô thì team nón, Ơ thì với râu” biện pháp học của mẹ đã hỗ trợ em dễ dàng thuộc bài. Khiem mập lên và lao vào lớp một người mẹ vẫn luôn đồng hành bên em, cho dù ngày mưa tuyệt ngàynắng bà bầu vẫn đưa em đến trường. Tuy vậy được nuông chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, gọn gàng gàng,ngăn nắp. Bà mẹ bảo đàn bà phải biết gìn giữ ý giữ lại tứ, phải biết trông trước trông sau, người mẹ còndạy em phải ghi nhận yeu thương fan khác, biết giúp đỡ nhưng bạn có hoàn cảnh khókhăn. Lời bà bầu dạy em không bao giờ quên và không bao giờ quên.Mẹ dạy dỗ em tương đối nhiều việc: rửa được chén, quét được nhà, nấu bếp được cơm. Nếu ai đã đượcthưởng thức hầu hết món ăn mẹ thổi nấu thì phải thốt lên rằng:” Thật xuất xắc vời!”. Nhưngnhững món ăn đó không chỉ là ngon đối chọi thuần nhưng nó còn chứa đựng những cảm tình màmẹ đã dành cho em và mang đến gia đình. Em đã từng có lần thắc mắc lý do mẹ lại tốt như vậy. Một tối em đang hỏi tía điều đó,bố nói rằng bà bầu đã từng là một học sinh xuất sắc của trường. Nhưng vì công việc của bố tiếntriển phải mọi vấn đề do bố đảm nhận còn bà bầu thì ở nhà để lo cho gia đình. Em xúc độngkhi nghe thấy điều đó, bà mẹ đã từ quăng quật ước mơ của mình để lo cho mái ấm gia đình êm ấm. Em thấythương bà bầu quá. Em nhớ tuyệt nhất là kỉ niệm mẹ chăm lo em hầu hết ngày nhức ốm. 1 trong các buổi chiều emđi học tập về, mưa ào ào đổ xuống làm fan em ướt hết về tối hôm đó hit ập đến, ngườiem thì nóng bừng bừng còn thuộc cấp thì lạnh lẽo run. Em nói cùng với mẹ:” bà bầu ơi nhỏ lạnh lắm”.Mẹ sờ trán em và bảo:” chẳng sao đâu bé bị nóng đấy”. Rồi bà bầu lấy nước đuối đắp vàochiếc khăn bông với đắp lên trán em. Người mẹ ghé ly nước vào miệng và mang lại em uống thuốc:”Ngày mai bé sẽ ngoài ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy chị em vẫn ngồi cạnh và nắmchặt lấy tay em, em thấy thương chị em quá. Em rất thương mến mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để triển khai mẹ vui và không phụ lòngcủa mẹ. Mẹ chiều chuộng ơi! bé rất cảm ơn chị em vì đang sinh ra con và nuôi nấng con thànhngười. Con sẽ lưu giữ hình ảnh và nụ cười dịu dạng của mẹ. Bà mẹ là fan sống mãi tronglòng con.Kể lại kỉ niệm ngày trước tiên đi học
Tôi trong năm này mười tứ tuổi, trải qua không ít kì thi, chạm chán rất những bạn, học không ít thầycô giáo và tôi được tham gia bảy lần khai giảng. Nhưng đối với tôi, ngày thứ nhất đi họclà kỉ niệm không bao giờ tôi quên. Tôi đã suýt được học mẫu giáo trường hợp lần ấy tôi không khóc và ôm bà bầu khư khư, nênbuổi thứ nhất vào lớp một là một trong những ngày siêu trọng đại so với tôi và mái ấm gia đình tôi. Chị em sợ rằngtôi sẽ khóc cùng đòi về. Người mẹ cũng sợ hãi rằng tôi phải tạm ngưng việc học sang năm sau, khi tôiđã đủ béo để mẹ không hề cảm thấy sợ cùng lo nữa. Tự mấy tuần trước, gia đình tôi đãnhộn nhịp hẳn lên. Bố mẹ mua cho tôi bao nhiêu thứ lạ: cây bút chì, thước kẻ, cặp sách, vở vàrất nhiều vật dụng khác nhưng tôi không nhớ rõ. Tôi có tương đối nhiều váy áo dẫu vậy lần này mẹvẫn đi cài cho tôi một bộ đồ khác: áo trắng váy đỏ. Bà mẹ nói với tôi chính là “đồng phục”.Tôi được phụ huynh kể những về ngôi trường lớp với tôi cũng mang làm thích thú lắm về trò đời “tậpviết”. Tôi có rất nhiều ước mơ. Tôi thích làm lớp trưởng, muốn có nhiều bạn, ý muốn học thậtgiỏi. Về tối hôm đó, tôi nghĩ không ít và mong cho đến ngày mai, ngày đầu tiên đi học.Sáng hôm sau, trời đang trong xanh, đuối dịu, tôi đang cùng mẹ đi cho trường. Ôi! thích quá! Đúng như tôi dự đoán, sáng sủa thu ấy, 1 trong các buổi sáng thật đẹp, trời không nhỏ và mâycũng hết sức xanh như tôi mong mỏi muốn. Ngồi sau mẹ, tôi hút sữa chùn chụt, chú ý ngắm conđường lạ. Tôi không đi tuyến phố này bao giờ. Con phố rất đẹp, phía 2 bên cây xanh biếc ràonhư tiếp nhận tôi. Bà bầu hỏi tôi không ít nhưng tầm thường quy điều mẹ lo ngại nhất là sợ tôikhóc, đòi về. Sau khi tôi đã uống hết nhì hộp sữa thì người mẹ đi xe chững lại và nói: “Đến rồi!Trường của bé đấy! Trường phái mạnh Thành Công”. Tôi lag mình, rồi hiếu kỳ tự hỏi sao trường lớn thế? Sao nhiều người thế? Tôi chợtthấy lo. Người mẹ gửi xe cộ rồi thay tay tôi dắt vào cánh cổng trường khổng lồ ơi là to! Nếu gồm ai bảo tôidiễn tả sự to béo của nó thì tôi chỉ rất có thể nói: “Nó to đến cả tôi từ bỏ hỏi mình có thể điqua được không?” do tôi nghĩ cổng lớn chỉ dành cho những người to bự mà thôi! thân một biểnngười tôi thấy bản thân thật nhỏ tuổi bé, nếu không có mẹ có thể tôi bị họ tiêu diệt mất. Bà bầu dẫn tôiđi nói quanh nói quẩn một thời điểm rồi dừng lại ở một dãy đều bạn học viên khác. Người mẹ tôi nói: “Lớpcon đấy, phi vào đi con”. Tôi thấy sợ, níu mang tay mẹ, tôi ước chị em học cùng tôi mang dùmẹ có to ra nhiều thêm tôi và các bạn một chút. Trên loa là tiếng của cô hiệu trưởng ngôi trường tôi. Tôi ko nghe thấy gì vị lúc kia tôigiật nảy mình lúc thấy bà mẹ lại dắt tôi đi. Tôi từ hỏi: “Mẹ dắt tôi đi đâu?”. Tôi đứng trướccửa của 1 căn phòng hết sức to, tất cả nhiều chiếc bàn ghế khôn cùng đẹp, chú ý thật tự tín sạch sẽ.Xung xung quanh tôi có tương đối nhiều bạn, tín đồ thì cố gắng tay mẹ, người thì ôm chân bố, có chúng ta cònbắt cả bà bế. Loại phòng nhưng mà tôi đứng đó là lớp 1D. Trường đoản cú căn phòng tất cả một tín đồ lạ cách ra.Cô ấy còn trẻ với nom khôn cùng đẹp. Cô mặc cỗ áo dài màu hồng phấn. Cô cười siêu tươi, ngồixuống hỏi thăm từng bạn. Cô hỏi cho tôi, tôi hơi sợ vì người mẹ tôi từng dặn: “Ai hỏi nhiều làmẹ mìn đấy! họ hỏi để hiểu con ở đâu rồi đến tối bắt đi. đề nghị ai hỏi con thì bé đừng trảlời nhé!”. Cơ mà tôi thấy cô dịu hiền quá bởi thế khi cô hỏi gì tôi vấn đáp hết, cả vấn đề tôitưởng cô là người mẹ mìn. Cô cười với xoa đầu tôi. Tôi lại cười cợt và quan sát mẹ, chị em tôi cười thậtxinh, khuôn mặt mẹ ko còn lo lắng mà sáng ngời vô cùng. Tôi thiết nghĩ: “Đi học tập à? Đâucó gì đáng sợ!”. Rồi thầy giáo đọc tên từng bạn, nghe đọc đến tên tất cả một chúng ta khóc nút lên. Cùng ngườilớn nên đẩy vào lớp. Các bạn sợ, tôi phát âm tại sao, bởi vì mọi thứ mớ lạ và độc đáo quá. Tuy thế tôi khôngkhóc, chị em tôi cũng không phải đẩy xuất xắc ấn, tôi từ bỏ đi. Tôi chẳng thấy lo ngại, tôi thấy mọisự đều xuất sắc đẹp: “Trời đẹp, chống đẹp, thầy giáo đẹp và bà bầu tôi cũng đẹp”. Tôi ko muốnnhững nét đẹp ấy bị nước mắt có tác dụng xấu đi. Với mẹ cũng đã dặn trước đã phải làm cái gi khiđến trường, người mẹ sẽ đề nghị xa tôi. Tuy nhiên rồi tôi lại thấy sợ, không hiểu biết nhiều là sợ gì nữa buộc phải tôi tựbước vào lớp lúc cô phát âm tên. Tôi ngoái lại quan sát mẹ, tạm thời biệt bà mẹ và giã biệt cả tuổi ấuthơ. Dòng tuổi thơ đầy ắp trò chơi. Tôi nhìn các bạn bên cạnh, nó cũng ko rơi một giọt nướcmắt, mặt tươi cười hớn hở. Nó bao gồm vẻ cao hơn tôi. Tôi hỏi nó: “Sao cậu can đảm vậy?”. Nóbảo nó đến lớp lần này là lần lắp thêm hai. Tôi nghĩ: “Vậy là nó bị đúp”. Thảo như thế nào … Tôi quayra cửa sổ, quan sát mẹ, chị em cười, tôi cũng cười. “Đi học à! thông thường thôi đâu gồm gì đángsợ!”. Xung quanh trời nắng khiêu vũ nhót như cũng đang “đi học”. Ngày trước tiên đi học của tớ đấy! thiệt là đặc biệt phải không. Tôi cũng không hiểuvì sao khi ấy tôi không khóc tuy thế tôi chỉ biết hôm đó bà mẹ tôi khôn cùng vui. Tôi hãnh diện vìlàm cho bà bầu vui. Tôi đã bước vào lớp một bằng một thú vui …