mẩu truyện thứ bảy. Chuông điện thoại reo vào khoảng năm giờ đồng hồ sáng, tôi đang chú ý xuống hoa viên, cụ già đang tập dưỡng sinh, một vài chũm tập sai cồn tác, lẽ ra bỏ qua mất động tác không nên vừa rồi để tiếp tục cùng mọi tín đồ thì người lớn tuổi lúng túng lặp lại động tác đó khiến cho đội hình bởi thế lủng củng.
Câu chuyện thứ bảy.
Bạn đang xem: Truyện 18 ngắn có hình
Chuông điện thoại reo vào thời gian năm giờ sáng, tôi đang nhìn xuống hoa viên, những cụ đang tập dưỡng sinh, một vài cụ tập không nên động tác, lẽ ra bỏ qua động tác không nên vừa rồi để tiếp tục thuộc mọi người thì những cụ lúng túng lặp lại động tác đó khiến đội hình do vậy lủng củng.
Hình như bây giờ có biểu diễn, các cụ mặc đồng phục sa tanh color xanh, thắt lưng màu đen, đội mũ trắng vành nhỏ, giày vải cũng màu sắc trắng. Nhìn những cụ tươi tắn điệu đàng rất dễ thương.
Một cụ đến muộn. Chiếc taxi lướt tới rồi ngừng lại. Tài xế mở cửa, một cụ bà bước xuống, quan sát thấy mặt hàng ngũ đã chỉnh tề, cụ bà “ố” lên một tiếng vội bước cấp tốc hơn. Tài xế nhìn theo cụ bà đứng vào hàng rồi nói vô điện thoại: “Dạ, tôi đã đưa bà tới hoa viên rồi”. Bên đó nói gì đó, tài xế đi tới chỗ huấn luyện viên: “Mấy giờ đón bà được hả bác?”. Giọng huấn luyện viên phấn chấn vui vẻ: “Không biết. Bây giờ không biết trước được. Tất cả đài truyền hình tới cù phim”. Rồi huấn luyện viên lấy điện thoại ra, nói như hét: “Nhanh lên, trang điểm mang đến mấy chục người nhưng mà bây giờ chưa tới thì sao kịp, đài truyền hình họ không có đợi như là tôi đợi cô đâu nghe chưa”.
Tôi rất muốn chứng kiến cảnh trang điểm cho các cụ, nhưng chuông đã reo.
Khách gọi vào giờ này thì tất cả lẽ đã mất ngủ suốt đêm.
****
Giọng cô nàng rầu rĩ:
- Tôi thất nghiệp, với thất tình. Buồn quá. Nói chuyện mang lại đỡ buồn.
- Tôi là… từng là hướng dẫn viên du lịch, thức dậy trước năm giờ là chuyện thường. Nhưng lúc này thì bởi vì tôi không ngủ được.
- À, là tôi tự đặt điều kiện cho mình phải lướt chục website ngay từ sáng sớm để bao gồm thể trò chuyện với những vị khách mê say nói chuyện thời sự với chuyện tào lao. Đi máy cất cánh còn đỡ, đi xe thì phải kiếm đủ chuyện để lấp đầy đường dài.
- doanh nghiệp du lịch hẳn rất tiếc khi một nhân viên cấp dưới như cô bỏ việc.
“Cô vừa nói cô thất nghiệp”, tôi định trả lời vậy nhưng rồi tôi nói khác đi:
- Cám ơn. Khoe với chị, tôi là… từng là hướng dẫn viên được khách hàng bo nhiều nhất.
Là cô đã quên lời nói tự khai của mình rồi, ghê nghiệm của tôi không sai, lúc người ta buồn quá.
- Tất cả những loại tiền kiếm được công ty chúng tôi đều góp bình thường rồi phân chia đều.
- những hướng dẫn viên của chuyến đi đó - Ngừng một chút, cô giải mê thích - có chuyến đông khách xuyên Việt bằng xe, phải cần năm bảy hướng dẫn viên để xe nào cũng bao gồm người trò chuyện mang lại khách vui. Và...
Cô lại ngừng.
Tôi yên lặng, chờ đợi để nghe.
Giọng nói như đang cười cợt:
- Bạn bè nói tôi may mắn vị tìm được việc có tác dụng ngay ngày đầu tiên lúc mới ra trường. Cuộc phỏng vấn bắt đầu dịp hai giờ chiều. Một người nói chuyện với tôi bằng tiếng Anh trong một giờ đồng hồ, cùng cũng vậy với tiếng Pháp. Bố mươi phút sau họ đưa thông tin tôi được nhận vào làm. Công việc bắt đầu vào tầm khoảng năm giờ sáng của ngày kế tiếp. Tôi mê thích ngay bí quyết làm việc của công ty du lịch này, đến tôi cảm giác chuyên nghiệp và tôn trọng thời gian. Tôi thức suốt đêm để gõ lên Google địa danh nhưng ngày mai tôi đến với tư bí quyết một hướng dẫn viên. Chị biết đó, mới ngày qua tôi còn là sinh viên.
- Ngày đầu tiên đi làm tôi cũng hồi hộp với chuẩn bị đủ thứ, cảm giác bản thân bước vào một kỳ thi nhưng bất cứ ai cũng là giám khảo.
Cô gái bật tiếng cười, âm nhạc ngắn với sắc như viên bi nảy trên mặt bàn thủy tinh:
- Giám khảo đầu tiên của tôi là vị khách hàng mười ba tháng tuổi, xuất xắc nói đúng hơn là cả bốn mươi bảy hành khách. Xe tất cả năm mươi nhị chỗ ngồi. Tài xế, lơ xe cộ và cha hướng dẫn viên. Tôi là một vào ba. Xe chạy chưa ra khỏi thành phố thì đứa bé ngọ nguậy. Người mẹ tay này ôm bé, tay cơ cúi xuống gầm ghế để lấy vật gì đó. Tôi xăng xái đi tới để giúp chị. Tôi kéo chiếc túi ra, mở miệng túi... Là một dòng bô.
- Tiếng nước tiểu long tong vào bô. Tôi tưởng vậy là xong. Nhưng đứa bé vẫn tiếp tục ngồi, mặt mũi đỏ ửng, nó rặn một giải pháp khó khăn. Hương thơm thum thủm cất cánh ra. Quý khách ai nấy bít mũi nhăn mặt. Qua kính chiếu hậu, tài xế quan sát đứa nhỏ bé ngồi như một ông hoàng trên ngai vàng rồi nói xin lỗi không ngừng xe lại tức thì được...
- Cuối thuộc thì cũng tới thời điểm đứa nhỏ xíu đứng lên. Nhưng người mẹ cẩn thận đem theo loại bô nhưng mà quên dòng nắp. Tôi phải trùm loại bô lại bằng một mẫu túi to mà đoàn hướng dẫn đem theo sẵn để đựng rác. Chị chán nghe tôi kể chưa?
- Tôi được nghe nhiều chuyện ngộ nghĩnh hơn chuyện cô đang kể nữa kìa.
- Ngộ nghĩnh? Cám ơn chị. Vậy nhưng mà vào mẫu ngày đầu tiên đó tôi đã bao gồm ý nghĩ bỏ việc ngay lập tức. Toàn chuyện lặt vặt như là vạc kẹo ngậm chống say xe, lúc xe ngừng giữa đường để đi tiểu thì tôi bí mật đáo phân phát giấy lau mang đến phụ nữ. Cùng khi xe cộ ngừng lại trước nhà hàng thì trong lúc khách còn loay hoay, tất cả người còn chưa nhúc nhích khỏi ghế thì tôi đã nhảy xuống xe và nhanh chân phóng vô quán ăn để biết chống vệ sinh ở chỗ nào, rồi tôi quay ra đứng ở cửa, nhoẻn miệng cười tươi đưa tay ra hiệu cho khách biết lối đi tới chống vệ sinh thuận tiện nhất.
- Một loại bô không tồn tại nắp với đứa bé bị bón nhưng khiến được mình bỏ việc à? Kẹo chống say xe và giấy lau có tác dụng được cái việc là khiến mình thất nghiệp à? Tôi tức giận bản thân. Nhưng khi đến khu vực nghỉ dưỡng thì tôi lại thấy cũng đáng. Tuyệt đẹp.
Nếu không là hướng dẫn viên du lịch thì tôi chẳng bao gồm cơ hội được đến đó.
Xem thêm: Tuổi nào mới nên bắt đầu làm “chuyện ấy”? ? tuổi nào mới nên bắt đầu làm “chuyện ấy”
Giọng nói ngừng lại, tiếng cười tự giễu cợt vang lên.
Tôi hiểu là mình không nên nói năng gì vào tầm khoảng này. Tôi thò tay vào hộc bàn lấy cuốn sổ ra. Trong ngày hôm qua là khuôn mặt của người đàn ông giận dữ với không tha thứ. Còn cô bé này.
Cách nói cấp tốc và lưu loát, kiểu cười ngắn, tự giễu mình... Tôi vẽ khuôn mặt chữ điền, tóc tém.
- Mỗi nơi, đoàn hướng dẫn được một phòng nội bộ, miễn phí. Lần đầu tiên, tôi đang lo ngại thì anh Đình với anh Vinh thẳng thừng: “Em là người mới bắt buộc chưa quen. Đừng bao gồm chơi sang thuê chống riêng chi phí tiền, bọn anh ra xe ngủ với tài xế cũng được”. Tôi sửng sốt, vậy nếu tôi ko là người mới thì một mình tôi sẽ ngủ chung phòng với hai người đàn ông sao? Nếu tôi nhất định thuê chống riêng thì bao gồm phải là có tác dụng tổn thương luật lệ không?
- Đêm đó, một bản thân ngự trong căn phòng có tía giường, tôi nghĩ ngợi lung tung. Đến khi điện thoại của người yêu gọi chúc ngủ ngon thì tôi quyết định sẽ nghỉ việc ngay sau chuyến đi này. Hôm sau, đoàn đến Mũi Né, anh Đình dặn anh Vinh và tôi chăm sóc khách hàng để anh đi sở hữu nước mắm lú giùm khách. Đó là lần đầu tiên tôi biết thương hiệu nước mắm lú. Anh Đình thuê xe máy đi tới tối mịt mới về, lùng khắp nơi chỉ mua được nhì lít. Chị biết giá bán tiền của nó là bao nhiêu không? Mỗi lít năm triệu đồng.
- nhị bà khách hàng du lịch trong đoàn rất mừng khi mua được nước mắm lú. Mỗi người trả anh Đình sáu triệu với lời cám ơn nồng nhiệt. Tối, anh Đình gõ cửa phòng. Tôi lo lắng nghĩ tới chuyện phải ngủ bình thường phòng thì anh Đình móc túi lấy tiền lời nước mắm đưa mang lại tôi giữ với nguyên nhân đàn ông cầm tiền ko tiện và đến tôi biết quy định là mọi khoản tiền kiếm được phân chia đều cho các hướng dẫn viên của chuyến đi.
- Tối đó ngự vào căn phòng ba giường, tôi áy náy gớm gớm. Trong khi mình quẩn xung quanh ý nghĩ lung tung thì anh Đình vất vả kiếm tiền. Tôi hình dung anh Đình cùng anh Vinh đang có tác dụng gì. Từ bây giờ thì họ còn đang uống bia với nói chuyện tầm phào. Bây giờ thì coi ti vi, rồi lúc này thì đang trải tấm bạt ở lối đi giữa nhị hàng ghế để nằm, hoặc mẫu đầu và thân hình nằm ở băng ghế dài bên đây và hai chân thì gác qua băng ghế ngắn mặt kia, tay đập muỗi bem bép… Đâm ra suốt đêm tôi nghĩ tới anh Đình và anh Vinh. Đêm sau nữa cũng vậy. Đêm sau nữa thì tôi ra xe mời họ vào phòng. Tôi có tác dụng như ngủ say đợi xem họ nói năng kiểu gì vào tình huống này, chỉ nghe anh Vinh gọi điện hỏi cây cầu mới đã xong xuôi chưa giỏi vẫn phải đi đường vòng, anh Đình gọi điện thoại cho mấy nơi để tìm download nghệ đen khô còn nguyên lát mang lại bà Việt kiều đem về Mỹ làm quà cho ai đó bị bệnh bao tử, chữa đủ thứ thuốc tây rồi cơ mà không hết, nhất định phải còn nguyên lát, xay thành bột rồi sợ là sản phẩm giả.
- Sau chuyến đi, tôi được chia hai triệu, kế bên tiền lời nước mắm lú với nghệ đen, còn được hoa hồng của các hàng cửa hàng mà chúng tôi đưa khách tới. Những chuyến sau, nhiệm vụ của tôi là nhiệt tình trò chuyện với khách, gợi ý vùng này còn có thứ này vùng kia có món kia mang lại khách mê say thích thiết lập làm quà.
- Tôi quen thuộc dần, tôi làm tốt công việc của mình, tôi được đi nhiều nơi, thưởng thức cảnh đẹp, món ăn ngon và mỗi tháng quanh đó lương tôi kiếm thêm được chục triệu. Tôi kể tất cả mang lại người yêu của mình nghe, trừ một điều... Tất cả khi một mình tôi ngủ tầm thường phòng với anh Đình do chuyến đi đó chỉ bao gồm hai hướng dẫn viên.
Nâng vai bản thân lên để giữ loại ống nghe tiếp tục áp vào tai, tay này tôi chuyển phiên trang giấy trên cuốn sổ làm thế nào cho ánh sáng từ cửa sổ soi vừa tầm mắt, tay cơ tôi tô hàng lông mày mang lại đậm hơn. Cùng mũi cao. Cùng miệng rộng.
- Hôm đó giao mùa, thời tiết nặng nề chịu tởm khủng. Suốt ngày tôi phân phát kẹo ngậm vị bạc hà, vị xí muội, vị gừng cho khách cùng vui vẻ thuyết phục họ chỉ cần ngậm tới viên thứ nhị là ổn. Dĩ nhiên không có ai tin kẹo thần diệu nhưng sự vui nhộn của tôi cũng khiến họ vui vui, còn chủ yếu tôi thì lừ đừ đến nỗi chỉ muốn đến cơ hội được nằm lâu năm ra giường. Nửa đêm, điện thoại của anh Đình với điện thoại của tôi cùng reo vang. Giọng anh trả lời: “Em hả? Ờ... Bọn anh đang uống bia... Vài ly mang lại vui với bạn bè thôi mà... Ừ, em ngủ ngon”. Tôi thì không, tôi làm cho như đang ngủ say ko nghe tiếng chuông reo. Tôi kéo mền kín đáo mít. Tiếng chuông điện thoại của anh Đình lại reo. Không nghe anh trả lời. Ý nghĩ xuất hiện vào đầu là anh cũng như tôi, cực nhọc chịu vì chưng nói xạo với người yêu trong tình cảnh này.
- Điện thoại ko reo nữa, còn lại tiếng bíp của tin nhắn nhưng tôi cũng ko đọc. Tôi rơi vào nghĩ ngợi lung tung. Nhớ câu chuyện về vị sư đi qua sông, để không bị nhan sắc của cô lái đò làm cho xao động, sư lấy nón bít mặt. Tới nơi, cô lái đò lấy mỗi người một đồng, sư thì cô đòi nhị đồng. Sư hỏi tại sao? Cô lái đò trả lời bởi sư ngắm nhìn cô. Rồi tôi tự hỏi anh Đình gồm đang nghĩ ngợi giống tôi không? Một hồi thì tôi gồm cảm giác anh Đình đang rất gần. Làm cho như ngủ say trở mình, tôi thò đầu ra khỏi mền, với thấy anh Đình đang từ phía giường của tôi ngoắc người về phía nhà vệ sinh rồi từ toilet anh mở cửa đi luôn ra ngoài.
- Tại sao những lần trước thì ổn cơ mà đêm nay? vì phải nói xạo thành lời trước mặt người khác. Phải nói xạo, do nói thật thì chẳng ai chịu được. Vậy mà shop chúng tôi chịu được! với tự tin nữa! bởi vì cái gì? Tôi vùng dậy bật điện sáng choang với chụp điện thoại đọc tin nhắn “Em ngủ ngon, mơ đẹp nhé”. Tôi quơ áo quần nhét vô va li. Anh Đình tảo vào chống nói xin lỗi anh chỉ định rờ trán xem tôi tất cả bị sốt không.
- …
- Chị còn nghe không?
- Tôi đây mà.
- Nếu chị là người yêu thương tôi, chị… chị nghĩ gì? Chị sẽ làm cái gi khi tôi kể sự thật?
- Tôi sẽ tìm mang lại cô một công việc mới - Tôi nói thêm - Tự cô cũng không khó tìm được cho doanh nghiệp một chỗ làm mới mà.
- không - Giọng nói hạ thật thấp - Người yêu không tồn tại ý tìm mang lại tôi công việc mới. Chị đoán lại đi.
Thời sự ghê tế Đ
F4; thị Doanh nghiệp Bất động sản Y tế Gi
E1;o dục Đời sống Văn h
F3;a Ph
E1;p luật Quốc tế C
F4;ng nghệ Multimedia
Văn nghệ
H
E0; Nội thanh lịch văn minh
Giải tr
ED;
Thể thao
Gia đ
EC;nh
G
F3;c ảnh: H
E0; Nội đẹp v
E0; chưa đẹp
Chia sẻ
Theo dõi tài chính đô thị bên trên
baf.edu.vn - Chuyến xe cộ số 18 chạy xuy
EA;n qua th
E0;nh phố thường đỗ trước cửa tầm thường cư v
E0;o l
FA;c bốn giờ chiều.
Có khi chỉ để tiếp hai bà mẹ con người lũ bà ấy. Đều đặn từng ngày chị bế đứa con gái nhỏ lên xe chọn một chỗ ngồi còn trống và lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính. Anh xế giữ vẻ yên tâm khi liếc nhìn chị qua gương chiếu hậu. Đoạn mặt đường phía trước như êm hơn, từng loại ổ gà vẫn muốn né bánh xe để quý khách khỏi chòng chành ý nghĩ. Xe len lỏi giữa dòng fan lúc chảy tầm. Ai cũng vội vàng về lại nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài. Hầu như người lũ bà hẳn vẫn ghé vào chợ tìm mua mớ rau củ rạch, bé cá ngon rồi cuống cuồng tìm đến căn bếp nhỏ. Có bạn tạt qua ngôi trường đón con cẩn trọng chở sau sống lưng mình báu vật, e dè thấp thỏm trước những hung thần quỷ ác đường phố ẩn hiện nay khắp nơi. Đàn bà như các cánh chim, khi bóng về tối chìm xuống chỉ muốn được nằm trong tổ ấm. Anh xế cứ từ hỏi người đàn bà này đắt con đi đâu vào tầm thiên hạ sum vầy? xe pháo qua nốt cây cầu này là bong khỏi nội thành. Anh xế thả lỏng fan khi thấy phổi mình đang được gió lọc dần thứ bụi bặm khói xe quánh kín.
Cây ước ngăn đôi hai thế giới ồn ã với yên bình, trong mát và vết mờ do bụi bặm. Anh xế lần nào trôi qua cây ước cũng cảm thấy mình vừa nhoài bạn vượt qua được nút thắt để hồi sinh trong một trái đất khác. Con fan kể cũng lạ, nơi thưa vắng ngắt thì không ở lại cứ cần dồn vào nơi chật chội để chen lấn lẫn nhau. Xe trôi trên đường thênh thang. Gió từ cánh đồng phía xa thổi vào mùi thơm lúa chín. Vài du khách kêu tắt ổn định để open kính xe. Bầu không khí trong lành nạm này nhưng không tranh thủ thay đổi thì tổn phí quá. Bên cạnh đó chỉ đợi bao gồm thế không ít người tìm một tứ thế ngồi thoải mái ngủ một giấc. Anh xế vừa lái xe vừa loay hoay với lô đĩa nhạc để tìm một nhạc điệu ưng ý. Nhưng lại anh bất chợt nghĩ làm cho quái gì có phiên bản nhạc nào hay bằng những âm thanh ngoài cơ vọng vào qua cửa kính. Tiếng chim hót líu lo, tiếng vật dụng gặt đập rào rào, tiếng í ới call nhau bên trên đồng, giờ vó ngựa thong dong chạy cồm cộp trên đường. Người bọn bà ngồi vuốt mái tóc đen dài của cô con phụ nữ nhỏ. Con bé ngủ ngon lành, bàn tay nhỏ dại nắm chặt đầm mẹ. Anh xế cầu gì có thể vén giúp chị hầu như sợi tóc lòa xòa trước mặt. Cũng chẳng sao, chú ý chị càng thêm đẹp. Người đàn bà này đẹp mắt một biện pháp u buồn. Tựa giờ đồng hồ chim giăng mắc vào sương sớm.Xe trôi qua cánh đồng vẫn chui tọt vào thân hai mặt hàng cây cổ thụ. Phần đa tán cây xà cừ tỏa bóng mát ôm lấy từng chuyến xe cộ qua. Nắng lấp lánh lung linh lọt qua tán cây, lấp lánh đậu trên cửa kính xe, bên trên mi mắt em bé, trên tóc của người đàn bà u buồn. Anh xế yêu đa số khoảnh khắc bỗng nhiên ấy. Yêu tới cả thấy tim mình xao xuyến rộn rã mỗi khi giã biệt một du khách nào kia vừa mới xuống xe. Anh thường nhìn qua kính chiếu hậu thương gần như dáng người nhỏ nhoi lủi thủi cất cách một mình. Như thời gian thả người mẹ con người đàn bà dưới cội cây xà cừ số 38. Anh cứ trường đoản cú hỏi họ vẫn đi đâu lúc phía bên này đường là nghĩa trang đìu hiu và bên đó là sảnh ga thưa vắng. Quang quẻ cảnh ở khúc này bi tráng quá. Buồn tới mức đã mấy lần anh xế không định dừng lại, cứ chũm mà đi. Để đưa bà mẹ con người đàn bà ấy đến một chỗ khác vui vẻ hơn. Suốt một năm nay, trong mẫu nhá nhem của buổi chiều tàn chị em con họ đã đi được đâu về đâu lúc rời tán cây 38? Lần làm sao anh cũng nghĩ nhất định hôm sau sẽ hỏi. Nhưng lại chưa lúc nào anh đủ can đảm để chuyện trò. Mặc dù cánh tài xế vốn khua môi múa mép. Rộng mười năm vào nghề gặp mặt đủ loại người nghe vô vàn chuyện. Vui nhộn có, ai oán có, cả đông đảo chuyện quỷ quyệt cũng đâu gồm thiếu. Từng một anh tài là 1 trong kho truyện lộn xộn, bụi bặm bụi bờ nhưng đầy thú vị. * * * * *Chuyến xe pháo số 18 chạm mặt sự núm phải tạm dừng giữa đường. Anh xế lùa hết hành khách xuống bảo cố chờ sẽ có được xe đến đón. Nhưng bên cạnh đó chẳng ai lấy làm cho vội vã. Xe hư thì ngồi nghỉ, ai bao gồm hứng thì lang thang tản bộ phía hai bên đường. Anh xế sau một hồi lúi quắp dưới gầm thì đành chào thua loại xe chờ fan tới sửa. Đang ko biết làm thế nào với hai tay đầy dầu mỡ chảy xệ thì bé gái đặt chân đến đưa cho anh lọ nước và một loại khăn. Nó nhoẻn cười rồi chạy về phía mẹ. Anh thủng thỉnh đi theo gần như dấu giày in trên nền đất cát. Người bầy bà giấu hai con mắt u bi hùng vời vợi vào số đông cánh hoa hồng. Anh kịp lưu ý thấy bên trên ngón trắng tay muốt bao gồm vệt xước rớm máu. Gai hoa hồng ngoài ra cũng vừa đâm anh một nhát vô hình dung nhoi nhói trong tim. Anh ngồi xuống mặt chị đăm đắm nhìn khoảng mênh mông trước mặt. Từng bầy chim sẻ sa xuống lại bay lên chấp chới. Các cái cột điện tựa hồ tựa như những gã du mục ngủ đứng giữa mùa Đông, từng ý nghĩ về cũng co ro bởi rét. Nhiều quý khách đã chui vào đông đảo căn lều dựng không ổn định trên đường chờ đón từng bắp ngô nếp nướng thơm lừng. Hương thơm ngô lẫn trong từng cơn gió thổi đụng cào ruột gan anh. Anh thường xuyên đói sớm do trước đó đã ngủ núm ăn. Nhà không tồn tại phụ nữ, lũ ông thường được cho phép mình lười biếng. Anh có lúc ngủ quên bữa, tỉnh dậy thì đang đi tới giờ đi làm. Đi qua cung mặt đường này vào các ngày chớm lạnh hay đói mềm bởi mùi ngô khoai nướng. - Anh đói à? – Người thiếu phụ quay sang phía anh hỏi nhỏ.Anh cười cợt ngượng, nhì tay bo bụng.- Đàn ông thường xuyên không đậy được gì. Trong cả một cơn đói. Anh chớ ngại, tôi ham mê nghe tiếng sủi bụng của đàn ông. ông xã tôi cũng thường xuyên như thế.Chị tiến về phía căn lều, vứt lại anh và người con gái nhỏ dại đang lặt vặt cỏ gà ngồi chọi một mình. Cô bé nhỏ khiến anh nhớ cho tuổi thơ của bản thân mình bên lũ bạn thân. Hương thơm cỏ con gà dìu dịu, anh hít hà rồi đưa lên miệng gặm một miếng.- Nó bao gồm vị gì vậy chú?- Ngọt và thơm. - bố cháu cũng từng nói thế. Nên giờ quanh tuyển mộ của cha toàn cỏ con gà mọc lên. Chị em không lỡ nhổ. Cô nhỏ bé cụp mắt bi thảm rười rượi. Anh thêm một lần tiếp nữa thấy nhói tim, hình ảnh nghĩa trang vắng ngắt hiện lên trong tim trí. Anh đã và đang mất tía từ lúc còn rất nhỏ. Sự mất mát hiện tại hữu trong những bữa cơm trắng chỉ bao gồm hai bà bầu con, phần lớn ngày mưa không người nào trèo lên nóc nhà đậy đậy. Phần lớn lúc bị đồng đội bắt nạt không có bố bênh vực. Phần đa lúc chị em đau bé mình anh gù sống lưng cõng mẹ ra đường lớn bắt xe đi khám. Rất nhiều lúc vấp ngã trên đường đời đã không có bàn tay rắn chắc chắn nào bỏ lên vai anh an ủi. Bỗng nhiên anh ước ao ôm cô bé vào lòng như cách một người tía ôm con. Số đông tổn thương, bi hùng tủi anh từng gặp trong đời hẳn cô bé bỏng cũng trải qua. Phải chăng những buổi chiều người ta sum vầy thì bà bầu con họ đi tìm lại ký ức của mình trên chuyến xe pháo này? Chuyến xe cộ số 18 này liệu có phải là việc sắp đặt của duyên trời mang lại anh gặp gỡ họ? Chị quay trở về với đông đảo bắp ngô nướng nóng hổi trên tay. Hương thơm ngô thơm quá khiến cơn đói trong anh càng trong người cồn cào hơn. Chị ngồi tẽ từng hạt ngô thả vào lòng bàn tay cô phụ nữ nhỏ. đầy đủ hạt ngô dẻo thơm ấm nóng dìu dịu lòng người. Anh thấy trong dòng rủi và đúng là có mẫu may. Nếu như xe không lỗi giữa con đường thì có thể gì anh có cơ hội ngồi chat chit cùng bà mẹ con chị. Người bọn bà cất nỗi bi thương trong vẻ bình tĩnh ấy hẳn cũng có lúc mệt mỏi như anh đang từng. Cũng có lúc thấy đời chênh vênh. Cũng đều có khi ước gì đêm mãi dài cùng mình chớ thức giấc. Anh nhìn thấy ở chị hình ảnh mẹ bản thân với nỗi đơn độc vò võ. Đằng sau vẻ mạnh khỏe thường thấy luôn là sự yếu đuối có lúc tới cùng cực. Chỉ thèm có ai đó đủ tin yêu để ngả bạn vào dựa đến đỡ mỏi. Bỗng nhiên anh thèm được che chở cho mẹ con chị. Từ bỏ khi mẹ mất trước đó chưa từng có ai gợi cho anh xúc cảm thèm một bữa cơm gia đình đến vậy.- Tôi cứ luôn luôn tự hỏi ngần ngừ mẹ con em mình sẽ quay trở lại thành phố bằng phương pháp nào khi những tuyến xe bus về ngoại thành đã hết giờ hoạt động?- Còn một chuyến tàu lúc tám giờ tối sẽ chạy qua đây. Mẹ con trẻ lên tàu ngủ một giấc là về cho thành phố. - Ngày nào thì cũng đi như vậy em không thấy mệt nhọc sao?- Anh ngày nào cũng đi cơ mà đâu tất cả mệt đúng không? Em đi vì nghĩ có bạn chờ bản thân trên cung mặt đường này. ông xã em bị tai nạn ô tô. Tại gốc cây xà cừ số 38. Em nghĩ chắc hẳn rằng anh ấy muốn ở lại địa điểm đó yêu cầu không mang về nghĩa trang thành phố. - Em cấp thiết cứ giữ lại mãi nỗi đau trong trái tim để sống. Ai rồi cũng cần học phương pháp quên đi. - Đêm làm sao em cũng cảm nhận thấy hơi ấm của chồng. Ngửi thấy mùi tóc chồng. Nghe thấy tương đối thở đều đều bên tai. Mà hay nhỉ… sao em lại đi nói với một người không quen câu chuyện của mình. Anh cứ coi như chỉ là một trong trong mặt hàng trăm câu chuyện lượm nhặt mặt đường. Đừng bận tâm. Chị đứng dậy nhàn hạ bước về phía cô bé gái. Anh quan sát về phía bọn họ thấy gần như cánh chim đã sải cánh mải miết bay về tổ. Thợ thay thế đã đến, anh trở về xe với mùi dầu mỡ bụng đầy người. Nhập nhoạng tối thì xe pháo sửa ngon lành. Lúc quý khách trên xe cộ đã bình ổn chỗ ngồi để liên tiếp chuyển bánh, anh liếc xem qua gương thấy mẹ con chị vẫn ngủ tự dịp nào. Anh tưởng như đã nghe thấy tương đối thở chị đều đều phả vào cửa ngõ kính xe. Mùa này lạnh, con người thường thở ra sương khói. Lạnh buộc phải mới cần xích lại sát nhau nhằm vun khá ấm.