Hachishakusamanghĩa là “Cao 8 Feet” (khoảng 2.5m). Nó mở ra trong hình dáng của một người thiếu phụ rất cao và tạo ra âm thanh “Po… Po… Po…” bằng giọng trầm, giống bọn ông.Có bạn nói, nó trông như 1 người đàn bà già xanh biếc trong bộ kimono, tín đồ khác nói nó là một cô nàng trong tấm vải liệm trắng. Chỉ gồm một điểm không còn khác là độ cao và âm nhạc nó tạo ra ra. Bất cứ ai nhìn thấy Ha hi hầu hết được ấn định sẽ chết sau vài ngày


*

Ông bà tôi sống ở Nhật Bản. Hè nào cũng vậy, phụ huynh tôi chuyển tôi cho đó thăm ông bà. Bọn họ sống tại 1 ngôi làng bé dại và có 1 cái sảnh sau lớn. Tôi thích đùa ở đó trong mùa hè. Lúc tôi mang đến nơi, các cụ luôn nghênh tiếp tôi một cách niềm nở. Tôi là đứa cháu duy tuyệt nhất của họ, vị vậy họ luôn nuông chiều tôi.

Bạn đang xem: Bà kẹ ở nhật bản

Lần cuối tôi thấy chúng ta là vào ngày hè khi tôi 8 tuổi.

Như thường xuyên lệ, phụ huynh tôi đặt một chuyến cất cánh đến Nhật và chúng tôi đi xe từ sân bay đến công ty ông bà tôi. Họ khôn cùng vui thấy lúc tôi và có hàng đống hồ hết món quà nhỏ để tặng ngay tôi. Cha mẹ tôi hy vọng có thời gian một mình nên sau vài ba ngày, bọn họ đi du lịch đến 1 vùng không giống ở Nhật, nhằm tôi lại đến ông bà siêng sóc.

Một ngày nọ, tôi đang đùa ở sân, các cụ tôi sống trong nhà. Đó là 1 trong những ngày hè oi bức và tôi ở xuống kho bãi cỏ nhằm nghỉ ngơi. Tôi nhìn phần lớn đám mây với tận hưởng cảm giác của rất nhiều tia nắng mềm mại và mượt mà của mặt trời với làn gió nhẹ. Thời gian tôi chuẩn bị đứng dậy, tôi nghe một tiếng hễ lạ:

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Tôi đắn đo nó là gì với thật cạnh tranh để phát hiện nay nó từ đâu tới. Nó y hệt như ai đó đã lẩm bẩm một mình và chúng ta chỉ nói “Po… Po… Po…” liên tục với một giọng nam trầm.

Tôi chú ý quanh, cầm tìm ra nơi phát ra tiếng rượu cồn và rồi nhìn thấy thứ gì đó trên đỉnh hàng rào cuối sân. Nó là một chiếc mũ rơm. Nó ko nằm trên mặt hàng rào, nó sinh hoạt sau hàng rào. Đó là nơi music phát ra

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Sau đó, loại mũ bước đầu di chuyển, như thể ai đó vẫn đội nó.

Chiếc mũ dừng lại ở một nơi hở trên mặt hàng rào và tôi nhìn thấy một khuôn mặt. Đó là 1 trong những người phụ nữ. Mà lại hàng rào vô cùng cao… mang lại 8 feet (khoảng 2 mét rưỡi).

Tôi không thể tinh được khi thấy một người phụ nữ cao như vậy, tôi nghĩ về cô ấy vẫn đi cà kheo hay là một loại giầy cao gót đẩy đà nào đó. Sau đó, cô ấy bước tiếp và mất tích cùng tiếng rượu cồn lạ.

Hoang mang, tôi lấn sân vào nhà. Ông bà tôi đã uống trà trong bếp. Tôi ngồi xuống với kể mang lại họ điều gì vẫn xảy ra. Họ không thật sự để ý đến tôi, cho đến khi tôi nhắc lại giờ đồng hồ động kì khôi đó

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Ngay khi tôi nhắc đến, họ lập tức đông cứng. Bà tôi trợn tròn đôi mắt và đậy miệng bằng tay. Khía cạnh ông tôi trở nên hết sức nghiêm trọng rồi ông ráng lấy cánh tay tôi.

“Chuyện này hết sức quan trọng.” ông nói với giọng nóng tính “Cháu nên nói chủ yếu xác… cô ta cao bao nhiêu?”

“Ngang bởi hàng rào vào sân” tôi đáp lại, bước đầu cảm thấy sợ.

Ông tôi hỏi tôi tới tấp những câu hỏi

“Cô ta sinh hoạt đâu? trường đoản cú bao giờ? Cô ta làm cho gì? Cô ta bắt gặp cháu chưa?”

Tôi cụ trả lời tất cả các câu hỏi. Ông đùng một cái chạy ra hiên chạy dài và call điện thoại. Tôi cấp thiết nghe ông nói phần đông gì. Tôi nhìn bà tôi và nhận thấy bà đang run.

Ông tôi trở về phòng và bảo bà tôi.

“Tôi phải ra bên ngoài một lát, bà tại đây với thằng bé, chớ rời mắt khỏi nó một giây."

“Chuyện gì đang xảy ra hả ông?” tôi khóc.

Ông chú ý tôi cùng với vẻ buồn bã “Cháu đã trở nên Hachishakusama thích”.

Cùng cùng với đó, ông vội ra ngoài, lên xe và đi mất. Tôi con quay ra bà và hỏi:

“Hachishakusama là ai?”

“Đừng lo lắng!”, bà vấn đáp tôi với giọng run run “Ông sẽ làm điều gì đó, cháu không cần thiết phải lo.”

Trong thời điểm ngồi lo ngại trong bếp, bà lý giải cho tôi. Bà nói rằng trước đó có một thứ gian nguy ám khu vực này, họ hotline nó là “Hachishakusama” vì chiều cao của nó. Trong giờ Nhật “Hachishakusama” tức là “Cao 8 Feet” (khoảng 2.5m).

Nó mở ra trong dáng vẻ của một người thanh nữ rất cao và tạo nên âm thanh “Po… Po… Po…” bằng giọng trầm, giống bầy ông. Nó xuất hiện khác biệt chút ít, dựa vào ai nhìn thấy nó. Có người nói, nó trông như 1 người thanh nữ già xanh rớt trong bộ kimono, fan khác nói nó là một cô bé trong tấm vải liệm trắng. Chỉ có một điểm không còn khác là độ cao và âm nhạc nó tạo thành ra.

Rất thọ rồi, nó bị các thầy tu bắt giữ và họ định giam giữ nó vào một đống đổ nát ở ngoài ngôi làng. Họ dùng 4 tượng phật thần linh nhỏ tuổi tên “Jizos” đặt tại 4 phía Đông, Tây, Nam, Bắc của vị trí đó nhằm ngăn cấm đoán nó hoàn toàn có thể đi ngoài đó. Nó bay được bằng một bí quyết nào đó.

Nó xuất hiện thêm lần cuối 15 năm trước. Bà tôi bảo bất cứ ai nhìn thấy Ha hi mọi được ấn định sẽ bị tiêu diệt sau vài ngày.

Tất cả mọi thật điên rồ khiến cho tôi trù trừ nên tin vào thứ gì.

Khi ông về nhà, gồm một người thanh nữ đi cùng. Bà tự trình làng là “K-san” và chuyển tôi một mẩu giấy nhỏ tuổi nhàu nát và nói:

“Cầm lấy với giữ rước nó”.

Rồi, bà ta và ông lên nhà làm những gì đó, tôi sinh sống lại với bà tôi trong phòng bếp một lần nữa.

Tôi nên đi vệ sinh. Bà tôi theo vào phòng tắm và không cho tôi đóng góp cửa. Tôi cảm giác thật sự bối rối bởi tất cả những đồ vật này.

Sau một lúc, ông và K-san gửi tôi lên nhà và gửi tôi vào phòng ngủ. Cửa sổ được quấn giấy báo được viết phần lớn kí trường đoản cú cổ trên đó. Tất cả 4 dòng âu bé dại đựng muối sinh sống 4 góc phòng cùng một tượng phật bé dại đặt trọng điểm phòng trên một cái hộp gỗ nhỏ. Và có cả một chiếc xô blue color nhạt.

“Cái xô để làm gì?” tôi hỏi.

“Để con cháu đi lau chùi và vệ sinh vào đấy” ông trả lời.

K-san để tôi ngồi xuống giường và nói

“Sớm thôi, mặt trời đã lặn, vì vậy nghe cho kĩ đây. Con cháu phải trong phòng này mang lại sáng mai. Cháu không được ra phía bên ngoài trong bất kể trường phù hợp nào mang lại 7 giờ phát sáng mai. Ông bà cháu sẽ không còn gọi hay thì thầm với cháu cho tới lúc đó. Lưu giữ kĩ, không được rời phòng vì bất kể lí vị gì. Ta đã cho bố mẹ cháu biết chuyện gì vẫn xảy ra.”

Bà ta nói với một giọng trầm trọng khiến tôi chỉ biết gật đầu.

“Cháu bắt buộc nghe theo mọi chỉ dẫn của K-san” ông bảo tôi “và không khi nào được rời mảnh giấy mà bà ấy đưa. Nếu có chuyện gì xảy ra, hay cầu nguyện Phật. Với nhớ khóa cửa ngõ khi bọn họ ra ngoài.”

Họ đi ra hành lang và sau khi chào, tôi tạm dừng hoạt động phòng ngủ với khóa lại. Tôi bật TV và núm xem, nhưng tôi vượt lo lắng, tôi cảm xúc lo vạc ốm. Bà để cho tôi bim bim và cơm nắm, tuy vậy tôi ko thể ăn nổi. Tôi cảm hứng như bị cố gắng tù, cảm thấy suy sụp và sợ. Tôi ở xuống giường và đợi. Tôi thiếp đi thời gian nào không biết.

Khi tôi tỉnh giấc, thì đang hơn 1 giờ tạo sáng rồi. Bất thình lình, tôi nhận ra rằng cái nào đó đang gõ gõ vào cửa sổ "Tap, tap..."

Tôi thấy từ bỏ trong mặt máu chảy ra cùng tim tôi dừng một nhịp. Tôi liều mạng cố yên tâm lại, từ nói với bản thân rằng chỉ là gió đang vui chơi hoặc chỉ với mấy cành cây. Tôi mở giờ TV lớn lên nhằm lấn át tiếng gõ ấy. Cuối cùng, nó cũng dứt.

Đó là lúc tôi nghe thấy ông tôi hotline tôi.

"Cháu ổn chứ?" ông hỏi

"Nếu cháu ở đó một mình mà thấy sợ, ông rất có thể tới bầu các bạn cùng cháu."

Tôi mỉm cười với chạy qua nhằm mở cửa, nhưng mà sau đó, bước chân tôi dừng lại. Body tôi nổi cả da gà. Giọng thì giống của ông, nhưng đắn đo sao lại thấy không giống khác. Tôi lừng khừng là mẫu gì, nhưng lại tôi chỉ biết...

"Cháu đang làm gì thế?" Ông hỏi.

"Cháu rất có thể mở cửa ngõ được rồi đó."

Tôi liếc nhìn sang phía bên trái và xương cột sống của tôi rét mướt buốt. Muối hạt trong chén bát đang dần đưa sang màu đen.

Tôi xích lui thoát khỏi cái cửa. Body toàn thân tôi run rẩy bởi vì sợ. Tôi quỳ xuống trước bức tượng phật và cụ mảnh giấy da thật chặt. Tôi tuyệt vọng cầu xin góp đỡ.

"Xin hãy cứu con khỏi Hachishakusama", tôi rên rỉ.

Rồi sau đó, tôi nghe thấy giọng nói từ quanh đó cửa:

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Cánh cửa ngõ lại gõ tiếp. Tôi vẫn vượt qua khiếp sợ và cúi đầu trước bức tượng, nửa khóc, nửa mong nguyện cho tới hết đêm. Muối hạt trong cả 4 bát đều đã đen hết.

Tôi nhìn loại đồng hồ. Đã 7 giờ 30 sáng. Tôi cảnh giác mở cửa. Bà cùng K-san đứng bên phía ngoài đang chờ tôi. Khi bà quan sát mặt tôi, bà đã bật khóc.

"Bà mừng là cháu vẫn còn sống" - bà nói.

Tôi đi xuống bậc thang và quá bất ngờ khi thấy bố mẹ tôi vẫn ngồi trong bếp. Ông tôi mang lại và bảo

"Nhanh lên! họ phải đi đấy!"

Chúng tôi ra đi cửa chủ yếu và tất cả một chiếc xe van color đen bự đang hóng lăn bánh. Vài bạn trong xã đứng xung quanh đó, chỉ vào tôi với thầm thì "Cậu bé xíu đó đấy."

Cái xe van đó có 9 chỗ, họ để tôi tức thì giữa, 8 người bầy ông quây quanh bên cạnh. Bà K-san ngồi ở ghế ngồi lái xe.

Người phía bên trái tôi, nhìn tôi và bảo rằng

"Cháu đang chạm mặt phải rắc rối. Chú biết con cháu hẳn khôn xiết lo. Chỉ cần giữ đầu óc bình tĩnh và nhắm mắt lại. Chúng ta không thể nhìn thấy, nhưng con cháu thì gồm thể. Đừng mở mắt cho tới khi chúng ta rời khỏi trên đây an toàn."

Ông tôi lái xe phía trước, xe bố tôi đi theo sau. Khi tất cả đã sẵn sàng, đoàn xe nhỏ tuổi của bọn chúng tôi bước đầu lăn bánh. Công ty chúng tôi đi hơi chậm, khoảng cỡ 20km/h, bao gồm khi đủng đỉnh hơn. Một thời gian sau, K-san nói "Đây là nơi chúng ta gặp cực nhọc khăn." và bước đầu thầm khẩn mong dưới hơi thở ấy.

Đó là lúc tôi nghe thấy giọng nói ấy.

Xem thêm: Super Glutathione 100 Bright Tone Up Cream Cách Dùng, Review Kem Dưỡng Trắng Sur

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Tôi thế lấy mảnh giấy da nhưng mà bà K-san bỏ vô tay tôi. Tôi cúi đầu, nhưng mà tôi lại quan sát ra bên ngoài. Tôi nhìn thấy một cái váy trắng lay bay trong gió. Nó đuổi theo cái xe cộ van. Đó là Hachishakusama. Nó ở phía bên ngoài cửa sổ, dẫu vậy vẫn đuổi theo kịp với chúng tôi.

Sau đó, đùng một phát nó cúi xuống, quan sát vào cái xe tải.

"Không!" tôi thở gấp.

Người lũ ông cạnh bên tôi hét lên: "NHẮM MẮT LẠI!!"

Tôi nhắm đôi mắt ngay lại càng chặt càng tốt và siết mảnh giấy domain authority thật chặt. Sau đó, tiếng gõ gõ bắt đầu... "Tap, Tap, Tap, Tap, Tap…"

Giọng nói mỗi lúc một to:

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Tiếng gõ vào cửa sổ xung quanh bọn chúng tôi. Toàn bộ những fan đi tầm thường trên xe gần như giật mình và căng thẳng, cảm giác lúng túng. Họ không thể nhìn thấy Cao 8 Feet và cùng bắt buộc nghe thấy giọng của nó, nhưng họ có thể nghe giờ đồng hồ gõ vào cửa sổ. Bà K-san ban đầu cầu khẩn, tiếng to hơn và lớn hơn nữa cho tới khi y hệt như hét lên. Trong cái xe van không khí căng thẳng mệt mỏi đến mức không chịu nổi.

Một thời điểm sau, giờ đồng hồ gõ dứt và giọng nói đó cũng biến mất.

K-san quay trở lại nhìn shop chúng tôi và nói, "Tôi nghĩ về giờ bọn họ đã an toàn."

Tất cả những người dân xung xung quanh tôi hầu hết thở phào vơi nhõm. Mẫu xe van tấp vào lề mặt đường và phần nhiều người lũ ông bước ra ngoài. Họ đưa tôi vào xe cộ của ba tôi. Chị em tôi ôm duy trì tôi thật chặt, nước mắt dầm dề trên má.

Ông và tía tôi cúi chào những người bọn ông thuộc đi trên đường. Bà K-san cách đến hành lang cửa số và bảo tôi giơ dòng mảnh giấy da mà bà ấy đưa cho tôi ra. Lúc tôi mở mắt, tôi thấy nó đã đen hết.

"Bà nghĩ giờ bé ổn rồi đó." - bà nói. "Nhưng khiến cho chắc, thì đề nghị cầm điều này một lúc." Bà ấy đưa tôi một mảnh giấy domain authority mới.

Sau đó, chúng tôi đến thẳng sân bay và ông nội thấy shop chúng tôi trên máy cất cánh an toàn. Khi công ty chúng tôi cất cánh, phụ huynh tôi thở phào. Ba tôi bảo rằng trước cơ từng nghe về Cao 8 Feet rồi. Những năm trước, nó đã thích chúng ta của bố.

Ông ấy mất tích và không bao giờ nhìn thấy nữa.

Bố tôi nói rằng nó sẽ thích những người khác với đã sống để đề cập về nó. Tất cả đàn họ đã đề xuất rời ngoài Nhật bạn dạng và định cư nghỉ ngơi nước ngoài. Chúng ta không khi nào có thể về bên quê hương.

Nó luôn chọn con nít làm nạn nhân. Họ nói rằng bởi vì trẻ con phụ thuộc vào vào cha mẹ và người thân trong gia đình. Điều này làm cho chúng dễ dãi bị gạt gẫm hơn khi nó biểu hiện giống như bố mẹ chúng.

Bố bảo phần lớn người lũ ông vào xe là những người dân có quan hệ nam nữ máu mủ với tôi, cùng đó là lý do họ ngồi xung quanh tôi và lý do bố tôi cùng ông nội ngồi ngơi nghỉ trước cùng sau. Toàn bộ là để lừa Hachishakusama. đề xuất mất một thời gian để liên lạc với tất cả người cùng tập vừa lòng họ lại, vậy phải tôi phải của nhà cả tối đó.

Bố còn nói rằng những đều bức tượng nhỏ dại Jizo (những bức tượng phật có ý khiến cho nó bị kẹt) đã biết thành vỡ cùng đó là cách nó chạy trốn.Tôi nổi cả da gà. Tôi vui vì sau cuối cũng về được cho tới nhà.

Những chuyện này đã xãy ra rộng 10 năm trước. Tôi ko còn chạm mặt lại ông bà kể từ thời điểm đó. Tôi như không thể đứng vững ở đất nước này. Sau đấy, vài ba tuần tôi lại điện thoại tư vấn điện và nói chuyện với các cụ qua năng lượng điện thoại.

Qua những năm tháng, tôi từng vậy tự mình thuyết phục rằng kia chỉ là 1 trong truyền thuyết, rằng số đông thứ đã xẩy ra chỉ là một trong trò nghịch tinh vi. Tuy nhiên đôi lúc, tôi cũng chả chắc chắn chắn.

Cách trên đây 2 năm, ông tôi sẽ qua đời. Lúc ông ốm, ông cấm đoán tôi lên thăm cùng để lại mọi lời chỉ bảo nghiêm khắc, theo ý ông rằng tôi không được dự tang lễ của ông. Thừa buồn!

Vài cách đây không lâu bà tôi gọi. Bà nói rằng bà được chẩn đoán bị ung thư. Bà nhớ tôi kinh khủng mà muốn chạm mặt tôi lần cuối trước khi qua đời.

"Bà có thể không?" Tôi hỏi "Có bình an chưa ạ?"

"Đã 10 năm rồi mà", bà bảo. "Chuyện đang lâu lắm rồi. Các thứ đã quên khuấy hết rồi. Cháu khủng rồi. Bà chắc chắn sẽ không tồn tại vấn đề gì hết."

"Nhưng... Nhưng... Hachishakusama thì sao?" Tôi hỏi.

Chốc lát sau, đầu bên kia điện thoại thông minh im lặng. Tiếp nối tôi nghe thấy một hóa học giọng phái mạnh trầm nói:

Câu chuyện về người thiếu phụ cao 2 mét rưỡi siêng bắt cóc trẻ em có tên gọi "Hachishaku sama" là trong số những câu chuyện danh tiếng nhất trong loạt "Truyền thuyết đô thị Nhật Bản" đình đám.


*

Với độ cao có phần... Ghê dị lên đến 2 mét rưỡi, Hachisaku sama còn gọi là Slenderman phiên bản Nhật Bản. Hachisaku sama được biểu đạt thường xuất hiện thêm trong cỗ đầm trắng hoặc Kimono trắng cùng hay phát ra music "Po... Po... Po... Po..." với tông giọng trầm như giọng của đàn ông.

Hachisaku sama có sở trường kỳ kỳ lạ là... Bắt cóc trẻ con. Nếu như ả mê thích bạn, bước đầu ả đang tiếp cận để bạn cũng có thể nhìn thấy ả và kế tiếp ả ta sẽ quăng quật đi. Về tối hôm đó, ả sẽ trở lại để bắt cóc bạn. Điều kinh sợ là sẽ không tồn tại một ai tìm được tung tích của các người bị Hachishaku sama bắt đi, vị vậy, số phận của rất nhiều nạn nhân này vẫn luôn là một dấu chấm hỏi to lớn tướng.

Dường như không tồn tại cách gì để thoát ra khỏi Hachishaku sama một khi bạn đã trở nên ả nhằm ý. Nhiều thần thoại cổ xưa ghi rằng nếu như khách hàng thực hiện một nghi thức đặc biệt quan trọng kéo nhiều năm từ đêm hôm hôm bạn gặp phải ả ta cho tới 7 giờ sáng ngày hôm sau, Hachishaku sama sẽ không còn thể bắt bạn đi. Tuy nhiên, điều này chỉ có công dụng tạm thời, không một ai biết chắc hẳn rằng ả sẽ trở về hay không. Điều duy nhất bạn có thể thực sự ra khỏi sự đuổi giết Hachishaku sama là tách khỏi nước nhà Nhật bạn dạng mãi mãi cùng không khi nào được quay lại tới cuối đời.


*

"Ông bà tôi sống ở Nhật Bản. Hè nào thì cũng vậy, cha mẹ đưa tôi mang đến đó thăm ông bà. Họ sống ở 1 ngôi làng nhỏ dại và có một cái sân sau bà luôn nghênh tiếp tôi một phương pháp niềm nở. Tôi là đứa cháu duy độc nhất vô nhị của họ, bởi vậy họ luôn nuông chiều tôi. Lần cuối tôi thấy bọn họ là vào mùa hè khi tôi 8 tuổi.

Như thường lệ, phụ huynh tôi đặt một chuyến bay đến Nhật và công ty chúng tôi đi xe từ sân bay đến đơn vị ông bà tôi. Họ siêu vui thấy lúc tôi và gồm hàng đống hầu như món quà nhỏ tuổi để tặng kèm tôi. Cha mẹ tôi ý muốn có thời hạn riêng yêu cầu sau vài ba ngày, bọn họ đi du lịch đến 1 vùng không giống ở Nhật, để tôi lại mang đến ông bà siêng sóc.

Một ngày nọ, tôi đang nghịch ở sảnh sau, các cụ tôi sinh hoạt trong nhà. Đó là một ngày hè nóng bức và tôi ở xuống kho bãi cỏ để nghỉ ngơi. Tôi nhìn phần lớn đám mây cùng tận hưởng cảm giác của các tia nắng êm ấm của khía cạnh trời cùng làn gió nhẹ. Lúc sẵn sàng đứng dậy, hốt nhiên tôi nghe thấy một âm thanh lạ, nghe như giờ đồng hồ "Po… Po… Po… Po… Po…"

*

Tôi lừng chừng nó là gì và thật cạnh tranh để phát hiện nay nó từ bỏ đâu tới. Nó y như ai đó vẫn lẩm bẩm 1 mình và họ chỉ nói "Po… Po… Po…" liên tiếp với một giọng nam giới trầm. Tôi chú ý quanh, cụ tìm ra vị trí phát ra tiếng hễ và rồi nhận thấy thứ nào đó trên đỉnh mặt hàng rào cuối sân. Nó là một chiếc mũ rơm. Nó không nằm trên sản phẩm rào, nó ngơi nghỉ sau mặt hàng rào. Đó là nơi music phát ra "Po… Po… Po… Po… Po… Po…"

*

Sau đó, dòng mũ bước đầu di chuyển, như thể ai đó vẫn đội nó. Loại mũ tạm dừng ở một nơi hở trên sản phẩm rào với tôi nhận thấy một khuôn mặt. Đó là 1 người phụ nữ. Nhưng mà hàng rào khôn cùng cao… cho 8 feet (khoảng 2 mét rưỡi). Tôi quá bất ngờ khi thấy một người thiếu phụ cao như vậy, tôi nghĩ về cô ấy sẽ đi cà kheo hay như là một loại giầy cao gót đặt biệt như thế nào đó. Sau đó, cô ấy cách tiếp và mất tích cùng tiếng hễ lạ.

Hoang mang, tôi đi vào nhà. Ông bà tôi sẽ uống trà trong bếp. Tôi ngồi xuống với kể mang đến họ điều gì vẫn xảy ra. Họ không thực sự sự lưu ý đến tôi, cho tới khi tôi kể lại giờ đồng hồ động kì dị đó "Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…" ngay trong lúc tôi đề cập đến, họ mau chóng khựng lại với tỏ vẻ hại hãi. Bà tôi trợn tròn đôi mắt và đậy miệng bởi tay. Mặt ông tôi trở nên hết sức nghiêm trọng rồi ông nuốm lấy cánh tay tôi.

*

"Chuyện này hết sức quan trọng" - Ông nói với giọng hốt hoảng. "Cháu nên nói chủ yếu xác… cô ta cao bao nhiêu?""Ngang bằng hàng rào trong sân". Tôi đáp lại và bước đầu cảm thấy sợ .Ông tôi hỏi tôi tới tấp các thắc mắc "Cô ta sống đâu? tự bao giờ? Cô ta làm cho gì? Cô ta thấy được cháu chưa?"Tôi thế trả lời tất cả các câu hỏi. Ông đùng một cái chạy ra hiên chạy dài và call điện thoại. Tôi bắt buộc nghe ông nói hầu hết gì. Tôi quan sát bà tôi cùng nhận ra khung người bà đã run rẩy.

Ông tôi trở lại phòng với bảo bà tôi. "Tôi phải ra phía bên ngoài một lát, bà tại chỗ này với thằng bé, đừng rời mắt ngoài nó một giây.""Chuyện gì đang xẩy ra hả ông?" - Tôi khóc.Ông chú ý tôi cùng với vẻ bi đát bã: "Cháu đã trở nên Hachishakusama thích." ngay trong khi đó đó, ông cấp ra ngoài, lên xe và đi mất.Tôi tảo ra bà cùng hỏi "Hachishaku sama là ai?""Đừng lo lắng." - Bà vấn đáp tôi cùng với giọng run run. "Ông sẽ làm điều gì đó, cháu không nhất thiết phải lo."

Trong thời gian ngồi lo ngại trong bếp, bà phân tích và lý giải cho tôi. Bà nói rằng trước đây có một thứ nguy khốn ám khu vực này, họ điện thoại tư vấn nó là "Hachishaku sama" vì chiều cao của nó. Trong giờ Nhật "Hachishaku" tức thị "8 thước" (khoảng 2.5m). Nó xuất hiện thêm trong hình dáng của một người thanh nữ rất cao và tạo ra âm thanh "Po… Po… Po…" bằng giọng trầm, giống đàn ông. Nó xuất hiện khác nhau chút ít, nhờ vào ai thấy được nó. Có người nói nó trông như 1

*
người đàn bà già xanh biếc trong bộ Kimono, tín đồ khác nói nó là một cô bé trong tấm vải liệm trắng. Chỉ gồm một điểm không hề khác là chiều cao và music nó chế tạo ra. Rất lâu rồi, nó bị các thầy tu bắt giữ với họ định giam cầm nó trong một gò đổ nát ở ko kể ngôi làng. Họ cần sử dụng 4 bức tượng Địa tạng bồ tát đặt tại 4 phía Đông, Tây, Nam, Bắc nhằm ngăn cấm đoán nó hoàn toàn có thể đi khỏi đó. Nhưng lại nó sẽ thoát được bởi một phương pháp nào đó. Nó xuất hiện thêm lần cuối 15 năm trước. Bà tôi bảo bất cứ ai bắt gặp Hachishaku sama đều được ấn định sẽ bị tiêu diệt sau vài ngày.

Tất cả hồ hết thật điên rồ khiến cho tôi lừng khừng nên tin vào trang bị gì. Khi ông về nhà, có một người đàn bà đi cùng. Bà tự giới thiệu là "K-san" và chuyển tôi một mẩu giấy bé dại nhàu nát rồi bảo tôi hãy cầm và giữ đem nó. Sau đó, K-san cùng ông lên nhà làm cái gi đó, tôi sinh sống lại cùng với bà tôi trong khu nhà bếp một lần nữa. Tôi nên đi vệ sinh. Bà tôi theo vào nhà tắm và quán triệt tôi đóng góp cửa. Tôi cảm xúc thật sự bối rối bởi tất cả những điều vẫn diễn ra.Sau một lúc, ông và K-san đưa tôi lên công ty và chuyển tôi vào phòng ngủ. Hành lang cửa số phòng ngủ được bọc giấy báo viết số đông kí tự cổ trên đó. Có 4 chiếc âu nhỏ đựng muối sinh sống 4 góc phòng và một tượng phật bé dại đặt trung tâm phòng trên một chiếc hộp gỗ nhỏ. Và có cả một cái xô greed color nhạt.

"Cái xô để triển khai gì?" - Tôi hỏi."Để cháu đi dọn dẹp vào đấy" - Ông trả lời.

K-san để tôi ngồi xuống giường và nói: "Sớm thôi, khía cạnh trời vẫn lặn, chính vì vậy nghe mang đến kĩ đây. Cháu phải trong phòng này mang lại sáng mai. Con cháu không được ra phía bên ngoài trong bất cứ trường đúng theo nào mang đến 7 giờ tạo sáng mai. Ông bà cháu sẽ không gọi hay rỉ tai với cháu cho tới lúc đó. Ghi nhớ kĩ, ko được rời phòng vì bất kể lí vị gì. Ta đã cho cha mẹ cháu biết chuyện gì đang xảy ra." Bà ta nói với cùng 1 giọng trầm trọng khiến tôi chỉ biết gật đầu.

"Cháu đề nghị nghe theo mọi hướng dẫn của K-san." - ông bảo tôi - "Và không lúc nào được rời mảnh giấy mà lại bà ấy đưa. Cùng nếu tất cả chuyện gì xảy ra, hãy cầu nguyện. Còn nữa, lưu giữ khóa cửa lại khi ông và K-san đã ra ngoài." Họ ra đi hành lang. Sau đó, tôi tạm dừng hoạt động phòng ngủ và khóa lại. Tôi bật TV và cụ xem, nhưng tôi cảm thấy băn khoăn lo lắng đến phạt ốm. Bà để cho tôi bim bim và cơm nắm, tuy thế tôi ko thể nạp năng lượng nổi. Tôi cảm giác như bị núm tù, cảm xúc suy sụp và sợ hãi. Tôi ở xuống giường cùng thiếp đi thời điểm nào không biết.

*

"Cháu đang làm gì thế?" Ông hỏi. "Cháu có thể mở cửa ngõ được rồi đó." Tôi liếc quan sát sang phía bên trái và xương cột sống của tôi giá buốt. Muối bột trong chén đang dần gửi sang color đen. Tôi xích lui thoát khỏi cái cửa. Body tôi run rẩy do sợ. Tôi quỳ xuống trước bức tượng phật phật và ráng mảnh giấy da thật chặt. Tôi vô vọng cầu xin góp đỡ.

"Xin hãy cứu bé khỏi Hachishaku sama", tôi rên rỉ.

Rồi sau đó, tôi nghe thấy tiếng nói từ kế bên cửa: "Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…" ô cửa lại gõ tiếp. Tôi đang vượt qua lo ngại và cúi đầu trước bức tượng, nửa khóc, nửa mong nguyện cho tới hết đêm. Muối hạt trong cả 4 chén đều đã đen hết.

Tôi ngước quan sát đồng hồ. Đã 7 giờ đồng hồ 30 sáng. Tôi cẩn trọng mở cửa. Bà với K-san đứng bên ngoài đang đợi tôi. Khi bà chú ý mặt tôi, bà đã nhảy khóc. "Bà mừng là cháu vẫn còn đó sống" - bà nói. Tôi đi xuống bậc thang và không thể tinh được khi thấy phụ huynh tôi đang ngồi trong bếp. Ông tôi mang lại và bảo: "Nhanh lên! chúng ta phải đi đấy!" shop chúng tôi đi ra cửa chính và tất cả một mẫu xe van color đen to đang đợi lăn bánh. Vài fan trong thôn đứng quanh đó, chỉ vào tôi và thầm thì: "Cậu nhỏ xíu đó đấy". Chiếc xe van đó bao gồm 9 chỗ, họ đặt tôi ngay giữa, 8 người lũ ông quây quanh bên cạnh. Bà K-san ngồi ở ghế ngồi lái xe. Fan bên trái tôi, nhìn tôi với bảo rằng: "Cháu đang chạm mặt phải rắc rối. Chú biết con cháu hẳn hết sức lo. Chỉ cần giữ đầu óc yên tâm và nhắm mắt lại. Họ không thể quan sát thấy, nhưng con cháu thì bao gồm thể. Đừng mở mắt cho tới khi họ rời khỏi đây an toàn."

Ông tôi lái xe phía trước, xe bố tôi đi theo sau. Khi toàn bộ đã sẵn sàng, đoàn xe nhỏ của bọn chúng tôi bắt đầu lăn bánh. Công ty chúng tôi đi tương đối chậm... Khoảng tầm cỡ 20km/h, bao gồm khi chậm chạp hơn. Một lúc sau, K-san nói "Đây là nơi bọn họ gặp cạnh tranh khăn," và bước đầu thầm khẩn ước dưới khá thở ấy. Đó là dịp tôi nghe thấy giọng nói ấy. "Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…"

Tôi nắm lấy miếng giấy da nhưng mà bà K-san bỏ vô tay tôi. Tôi cúi đầu, dẫu vậy tôi lại nhìn ra bên ngoài. Tôi thấy được một cái váy trắng lay cất cánh trong gió. Nó đuổi theo cái xe pháo van. Đó là Hachishaku sama. Nó ở bên phía ngoài cửa sổ, tuy vậy vẫn đuổi theo kịp với chúng tôi. Sau đó, đột nhiên nó cúi xuống, chú ý vào cái xe tải.