Duy Ly từng khá thành công với loạt truyện ma về “oan hồn” đầy li kì, huyền bí. Vào loạt nội dung bài viết này, Duy Ly vẫn kể đa số câu chuyện trọn vẹn có thật về thế giới vô hình, trong các số đó tôi hoặc người thân trong gia đình, cái họ trực tiếp tham gia, triệu chứng kiến hoàn toàn không thêu dệt, thêm thắt. “Ma gồm thật tốt không” là câu hỏi cho đến thời điểm này vẫn chưa tồn tại lời giải đáp thỏa đáng. Thế giới tâm linh, bí ẩn, mờ ảo thực hư cạnh tranh phân biệt. Mặc dù nhiên, thực tế có khá nhiều hiện tượng khôn cùng nhiên cơ mà với phát âm biết của con người bây chừ không thể lí giải được. Duy Ly vẫn kể những mẩu chuyện có thật như thế để mỗi chúng ta tự cảm nhận, tôi không xác định hay phủ nhận vấn đề “ma có hay không có”.

Bạn đang xem: 10 chuyện tâm linh có thật


các cái chết trùng tang
Bao hầu quỷ
Truyện ma: Lò gạch ốp hoang

Câu chuyện thiết bị 1. Ông nội tôi.

Nhà tôi hồi còn nghỉ ngơi quê vẫn giữ nếp cũ, hai ba thế hệ sống tầm thường trong một nhà. Tía tôi là bé trưởng đề xuất ông bà nội ở thông thường với mái ấm gia đình tôi. Bà nội tôi mắc căn bệnh hiểm nghèo, mất khi new ngoài sáu mươi tuổi. Chỉ còn ông nội tôi. Ông đã ko kể tám mươi tuổi cơ mà vẫn khỏe khoắn mạnh, minh mẫn. Trong làng, bằng tuổi ông tôi không hề nhiều, chỉ với vài thay nhưng cụ nào cũng mắt mờ, chân chậm, đi lại, ẩm thực đều khó khăn. Riêng rẽ ông tôi vẫn rắn rỏi, hồng hào, hằng ngày giúp đỡ con con cháu lúc thì đan lát rổ rá, thời gian thì tưới tắm, giảm tỉa cây cảnh…luôn chân, luôn tay.

Một buổi chiều nọ, sau thời điểm đi tiến công vài ván cờ cùng với mấy cố quanh xóm, ông tôi về nhà bất thần lên cơn sốt. Body toàn thân nóng bừng, đau nhức, ông nằm thở dốc từng chặp rất khó khăn nhọc. Tía tôi xin ban ngành nghỉ phép hai ngày đưa ông đi thăm khám nhiều nơi nhưng lại không ra bệnh. Được gần một tuần lễ thì ông tôi như lả đi, cố gắng lắm cũng chỉ húp được vài thìa cháo. Ba tôi call hết các cô, chú trong công ty về cùng tìm bí quyết chữa trị mang đến ông. Nghe có danh y ở chỗ nào bố tôi cũng tới nại mời bằng được họ mang lại nhà bắt mạch. Thuốc men phần đa đặn nhưng bệnh lý của ông tôi không bớt, có chiều hướng xấu đi. Phần đa người lúc ấy đều bất lực, cho rằng bệnh của fan già không rõ vì sao thế này thì chỉ nắm cự qua ngày. Ai nấy đều chuẩn bị tâm lí đến điều xấu tốt nhất xảy ra.

Ông tôi xuống sức nhưng niềm tin còn tỉnh táo. Ông luôn luôn động viên nhỏ cháu yên trung tâm không phải lo lắng cho ông. Rất lạ là cứ khoảng chiều, khi trời chấp choá là ông luôn luôn nhắc bé cháu đóng hết cửa sổ phòng ông vẫn nằm, mặc dù khí trời mùa hè nóng hầm hập. Ba tôi những lần hỏi: “Có phải bố thấy trong fan lạnh yêu cầu không ạ?”, nhưng ông ko nói. Đến một hôm đùng một cái ông tôi gắn bắp miệng, rối rít kêu nhỏ cháu đóng góp cửa. Thấy vậy tía tôi lại gặng hỏi, mãi ông tôi bắt đầu khẽ nói:

– bố cứ thấy bọn chúng nó về đứng đầy ngõ đơn vị mình.

– có ai ở kế bên ngõ đâu cha – nhìn ra ngõ xong, tảo vào cha tôi nói.

– Thằng Đào, loại Tính, chiếc Mận với mấy đứa trong làng mạc chiều nào cũng đứng đầu ngõ nhà mình nhìn vào xin chào hỏi bố – đôi mắt ông thoáng băn khoăn lo lắng một điều gì đó.

Bố tôi bất giác đơ mình, lạnh sống lưng. Ông nhắc tên toàn những người bạn đồng trang lứa với ông, có người mất vẫn lâu, có tín đồ mới mất cách đó vài tháng. Lẽ nào ông nhận thấy vong hồn chăng? ko thể. Già yếu, lo nghĩ không ít đến cái bị tiêu diệt mà ra đời hoảng loạn, tía tôi quả quyết như thế.

– tía đừng lo nghĩ nhiều quá, chúng bé sẽ tra cứu mọi cách chữa cho bố khỏe lại.

– bố già rồi, cũng mang đến lúc yêu cầu đi thôi – Ông tôi thở nhè nhẹ, khua tay ra dấu bé cháu chớ quá bận tâm – Đấy, chúng nó kế bên ngõ vẫn réo điện thoại tư vấn bố, tiếng dòng Mận rõ lắm.

Trời nhọ mặt người tối, im ắng, chỉ có tiếng con gà mái gọi nhỏ vào chuồng, đơn vị giờ vắng tanh người, tía tôi không khỏi có cảm xúc rờn rợn.

– bố bị bệnh dịch lâu ngày bị ảo giác vậy thôi, không một ai kêu hotline gì đâu – bố tôi nuốm nói to mang lại át đi nỗi lo lắng của ông.

Một tối, tầm gần mười giờ, khi anh chị đang xem tv bỗng nghe tiếng ông khóc khe khẽ trong buồng. Phần nhiều người bước vào thấy ông nước đôi mắt giàn giụa, miệng mếu máo: chị em ơi, mẹ…Đợi cho ông bớt xúc động, người mẹ tôi mới hỏi chuyện. Ông kể:

– Vừa nãy bố gặp gỡ bà của thằng Hưng (Hưng là bố tôi), đứng ngay lập tức cửa phòng cứ khóc nhưng không nói câu gì. Ba gọi nhì tiếng thì bà đi mất – Nói kết thúc ông lại dấm kết thúc khóc.

Bố tôi thường xuyên kể cho tất cả nhà, đời ông nội khổ lắm. Lúc ông tôi new tám tuổi, thì ông núm theo người ta đi vào Nam kiếm vấn đề làm. Chạm chán thời loạn lạc, ông núm đi biền biệt không tồn tại tin tức gì, về sau hỏi những người đi cùng, họ nói ông đã mất vì căn bệnh sốt lạnh lẽo trong rừng Tây Nguyên phương nam giới xa xôi. Bốn năm tiếp theo bà cụ tôi cũng mất. Bà đi chặt củi sống sườn núi Tiên Mai bị nhỏ rắn nhỏ dại cắn vào chân, ko thấy đau, chỉ khá rướm máu, nghĩ về rắn không độc bà vẫn gánh củi về nhà. Chiều hôm ấy, đã vo gạo nấu cơm trắng bà bị ngã quỵ tức thì sân giếng. Mọi bạn tìm phương pháp chữa trị nhưng dường như không kịp, bà ko qua khỏi.

Ông tôi khóc cạn hết nước mắt yêu thương mẹ, tủi cho phận mình nên bơ vơ, côi phắn không khu vực nương tựa. Để kiếm miếng cơm ông cần đi ở, có tác dụng công đến nhà ổng quản lí Nghi. Mỗi ngày chăn trâu, giảm cỏ, giã gạo, có tác dụng đủ việc đổi lại là được miếng cơm cháy, canh cạn. Tối ngủ đồ vật vạ nơi góc hè, xó bếp. Mãi sau này còn có người bọn họ xa trợ giúp ông bắt đầu thoát cảnh đi làm việc cơ cực.

Nay tuổi già nhức bệnh, thiếu hiểu biết vì sao ông lại toàn thấy tín đồ đã mất, duy nhất là lại chú ý thấy mẹ mình về trong hoàn cảnh này như 1 điềm gì báo trước. Tía tôi không an tâm nhưng phân vân xử trí thay nào. Ông tôi ngày dần yếu đi, cứ mang đến xế chiều lại thì thầm như thì thầm với ai đó, thời điểm khóc, lúc cười hết sức kì lạ. Hai con chó bên tôi, cứ nửa tối lại sủa ran như nhà tất cả trộm. Những lần cha tôi tỉnh dậy soi đèn mà lại không thấy gì.

Một hôm đùng một cái ông ngồi bật dậy, gọi cả nhà tôi ngồi quanh rồi ông nói:

– Đừng có mua dung dịch hay bất cứ thứ gì cho ba nữa, tốn nhát lắm. Trái cây với mặt đường sữa này cho lũ trẻ nó nạp năng lượng đi. Bố già rồi cũng về với thánh sư thôi. Dù núm nào những con cũng đề xuất sống gồm tình người, bao gồm đạo đức…quỷ thần nhị vai luôn soi xét…- Ông còn mong mỏi nói nữa tuy nhiên cơn ho nhảy lên, bố tôi đỡ ông nằm xuống.

Từ hôm ấy, ông không ẩm thực gì cả, ai hỏi cũng ko nói, chỉ giơ bàn tay làm cho dấu. 2 ngày sau đó ông tôi mất, thời gian đó mọi tín đồ mới hiểu ông vẫn biết trước ngày mình mất. Thông lệ tín đồ ta thường đốt đồ đạc của người chết, nhưng ba tôi giữ nguyên mọi sản phẩm trong chống của ông, ba bảo như vậy con cháu luôn luôn có được cảm giác ông vẫn còn cạnh bên che chở, bảo ban, dạy dỗ.

Sau ngày ông mất ba hôm, cứ tầm mười giờ đồng hồ tối gồm một nhỏ muỗm xanh đậu bên trên đỉnh màn giường ông. Thỉnh thoảng con muỗm cất cánh lên bàn thờ rồi lại bay vào phòng ông. Rộng một tháng sau thì ko thấy con muỗm mở ra nữa.

*

Câu chuyện thiết bị 2. Con bạn cùng lớp.

Thời phổ thông, tôi học bình thường với một cô bạn rất đáng yêu và dễ thương tên Thu Thủy. Thiệt trùng hợp, tôi và bạn ấy cùng thi vào ngôi trường Sư phạm, học thuộc khoa, cùng lớp. Chúng tôi chơi cùng với nhau siêu thân.

Khi ra trường đi dạy, cửa hàng chúng tôi lại cùng dạy trong một huyện vùng sâu của tỉnh. Rồi shop chúng tôi lần lượt lập gia đình. Bà xã tôi làm cho giáo viên, chồng Thủy làm mặt xây dựng. Cùng trình độ nên 2 shop chúng tôi thường gặp gỡ nhau trao đổi công tác giảng dạy.

Bẵng đi một thời gian thì tôi nghe tin các bạn ấy bị bệnh. Vợ chồng tôi thanh lịch thăm. Thủy lúc ấy ngày bé gò tong teo, domain authority xanh như tàu lá, các giọng nói thều thào yếu hèn ớt. Tiếp nối Thủy bắt buộc nghỉ dạy 2 năm để chữa trị trị. Căn bệnh này tôi đọc trên mạng được biết thêm nó là dịch hiếm gặp, rất nguy hiểm, bây giờ trên thế giới chưa xuất hiện phác thiết bị điều trị kết thúc điểm được. Bằng hữu cùng lớp cửa hàng chúng tôi luôn khích lệ để bạn lạc quan mà chiến thắng bệnh tật.

Thủy và gia đình cũng khá kiên trì, tháng nào thì cũng đều đặn lên khám đa khoa Chợ Rẫy, thăm khám, rước thuốc.

Cuối cùng bởi sự nỗ lực của bạn dạng thân với tốn hèn một khoản không nhỏ dại tiền chạy chữa, Thủy dân bình phục. Bằng hữu cùng lớp tôi người nào cũng mừng cho mình ấy.

Bạn ấy đi dạy trở lại, nhà trường nâng niu bệnh hiểm nghèo đề xuất cũng ưu ái bố trí cho bạn dạy không nhiều tiết hơn.

Tuy thế tình trạng bệnh quái ác vẫn hoành hành, thỉnh thoảng Thủy vẫn bị ngất xỉu trên bục giảng, học trò nên xúm lại dìu cô xuống văn phòng nghỉ ngơi.

Hàng ngày, mặt hàng giờ chúng ta ấy cố gắng nỗ lực với trận chiến không chấm dứt nghỉ tình trạng bệnh quái ác của mình.

Tôi và các bạn cũng chỉ biết động viên yên ủi bạn bạn, không làm gì khác hơn được. Người nào cũng biết bệnh này không có phương cứu vớt chữa, chỉ kéo dài sự sống mà lại thôi.

Một hôm tôi vào trường Thủy dự giờ thăm lớp. Giờ đồng hồ giải lao tôi mời Thủy ra cửa hàng nước sát trường trò chuyện.

Trao đổi trình độ chuyên môn một hồi, bổng Thủy hỏi:

– Cậu có tin thế giới tâm linh lâu dài không?

Ngẫm nghĩ về một cơ hội tôi nói:

– bản thân tin là có, trình độ khoa học hiện giờ chưa thể lí giải được nhiều điều.

– Mấy hôm nay tớ thường chạm mặt ác mộng sợ hãi lắm cậu ạ – Thủy trùng giọng xuống, ánh nhìn nhìn xa xăm, mơ hồn lo ngại một điều gì đó.

Tôi bảo:

– Cậu chớ cả nghĩ. Cứ sáng sủa lên. Bữa nay mình thấy cậu hơi hơn nhiều rồi đấy. Da dẻ hồng hào, sáng chóe hơn hẳn kì trước.

Thủy hình như không lưu ý đến lời nói của tôi, mặt buồn bã khẽ kể:

– cách đây 2 tuần, mình nằm mơ đi mang đến một khu vực xa lắm, cảnh dị vật hoắc, trước đó chưa từng thấy bao giờ. Thay rồi bản thân lạc vào một căn nhà gỗ, bao bọc chạm khắc những hình thù kì dị. Mình đã ngơ ngác thì thấy có bố người thiếu phụ mặc áo đen, quấn khăn bên trên đầu như những bà sơ trong nhà thờ từ chống trong bước ra. Người mũi nhọn tiên phong tiến lại sát mình hỏi: “Cháu thương hiệu là Huỳnh Thị Thu Thủy đúng không?”. Mình bảo: “Vâng, Cho bé hỏi đó là đâu cố kỉnh ạ?”. Một 1 người đàn bà dáng cao to ra hơn 2 người kia nói: “Đây là bên cháu, phòng con cháu ở trong kia kì”. Nói rồi người ấy tiến lại di động mình dẫn đi. Chẳng đọc sao bản thân cứ thế bước đi mà không còn thắc mắc gì cả.

Họ dẫn bản thân vào 1 căn phòng hết sức rộng, khắp chỗ được thắp bởi hàng trăm cây nến. Tứ bức tường treo kín đáo những bức ảnh về Thiên Chúa. Giữa gian phòng có một quan tài màu nâu. Người thiếu phụ cao mập chỉ tay về chiếc săng rồi bảo: “Chỗ cháu nằm ở kia kìa, tới đi”. Cha người phụ nữ dẫn mình tới bên rồi mở nắp săng ra. Mình thấy bên trong được trải vải white tinh. Tiếp đến họ đỡ mình cho nằm trong thùng rồi che nắp lại. Lúc này mình mới hoảng sợ gào khóc thiệt to: “Ba, bà bầu ơi cứu con với”. Bắt buộc một dịp lâu sau nắp cỗ áo được bật tung ra, ba mình tự đâu đi đí dang tay ôm mình lấy ra khỏi quan tiền tài. Đến đấy thì mình tỉnh giấc. Giấc mơ thật mang đến nỗi khi mình tỉnh dậy tim đập loạn xạ, toát hết mồ hôi, dùn dịp đó phòng bản thân đang bật máy lạnh.

– Ui, nằm mơ thôi mà lại – Tôi nói – mình cũng chạm mặt ác mộng suốt tất cả sao đâu. Bản thân nghĩ về đồ vật gi thì niềm mơ ước nó tái hiện ra những cảnh đó. Cậu lo nghĩ mắc bệnh nhiều quá vì thế nó tái hiện nay cảnh chết chóc mà thôi. Đừng để ý đến nữa, cứ sáng sủa lên cậu ạ.

Thủy không nói nữa, trầm ngâm nghĩ ngợi.

Một tuần sau tôi gặp Thủy trong siêu thị quần áo xoa Anh. Thủy đã lựa mấy bộ đồ, thấy tôi Thủy buột mồm nói:

– Đời sống tất cả mấy đâu, đề nghị mặc cho thật đẹp.

– Thì đấy, cậu cứ sáng sủa lên, bảo đảm an toàn với cậu không bao giờ mơ thấy ác mộng nữa đâu – Tôi cười nói.

– Mình không nghĩ ngợi gì nhiều, buổi tối qua lại thấy ác mộng.

Rồi Thủy kể:

– bản thân vẫn thấy căn nhà ấy, vẫn ba người thiếu nữ ấy, vẫn dìu bản thân năm vào chiếc quan tài giữa nhà. Lần này mình gào khóc dữ dội, đột lửa nơi đâu bùng lên cháy phủ quanh quan tài. Mình đạp táo tợn quá, nắp cỗ áo bung ra, mình nhổm dậy thì thấy không ít ngu không ít người thân đang đứng xung quanh ai cũng mình nghe rõ tiếng bà bầu mình: “Thủy ơi, Thủy ơi”. Bản thân gào lên: “Mẹ ơi, ba ơi cứu con với”. Cơ mà kì lại, tất cả cứ đứng khóc, không ai vào cứu vớt mình cả. Rồi bản thân tỉnh giấc.

Lần này kể xong, Thủy tươi tỉnh, ko thấy sợ hãi như trước:

– Cậu thấy cỗ này mình mặc bao gồm hợp không? Thủy giơ cỗ đầm màu trắng ra hỏi tôi.

– Ừ đẹp mắt lắm – Tôi nói

Thấy Thủy vậy trên tay bộ nào cũng white color tôi bảo:

– Sao cậu lựa nhiều bộ màu trắng thế, lựa chọn thêm các màu khác cho đa dạng và phong phú đi.

– Chẳng phát âm sao, mình cứ thích màu trắng cậu ạ. Cậu sinh sống lại chọn đò nhé, mình về trước đây.

Nói xong xuôi Thủy lặng lẽ ra về. Nhìn bóng Thủy nhỏ dại dần trên tuyến đường phố ồn ào náo nhiệt, tôi cảm giác thật xót xa cho chính mình ấy. Một người chúng ta hiền hòa, dễ dàng mến, luôn chân thành tận tình vì các bạn bè, vậy mà bây giờ tấm thân bé dại bé ấy ngày đêm đề nghị chống chọi với tình trạng bệnh hiểm nghèo. Đã nuốm giờ ác mộng lại cứ dính riết lấy các bạn ấy, giấc ngủ luôn phải hoang mang, lo âu không được thảnh thơi, lặng bình.

Ba hôm sau, tầm 9h tối, bao gồm điện thoại, nhấc thứ lên, giọng thằng Hùng (bạn cùng lớp tôi với Thủy) bi thảm bã:

– Thủy nó mất rồi mà lại ạ. Xe đang đưa nó từ cơ sở y tế Chợ Rẫy về đây. Tôi ni tụi bản thân sang đơn vị đón nó về nhé.

Tôi sững sờ bàng hoàng, như không thể tin vào tai mình nữa. Mới chạm chán bạn ấy trên đây thôi vậy nhưng mà giờ này…

Tối ấy, chúng ta bè, người thân trong gia đình đến bên đón Thuỷ ra về trên dòng cứu yêu thương của bệnh viện, ai cũng ngậm ngùi yêu mến xót.

Giờ đây họ không thể được thấy nụ cười xinh tươi, hiền hậu hậu, dáng vẻ người nhỏ bé đầy nghị lực ấy nữa. Cuộc sống thật trớ trêu, ở hiền đức lại chẳng gặp mặt lành, tai ương bất chợt ùa tới cướp đi một người bạn bè thương của tôi.

Hôm tống biệt Thuỷ về chỗ an nghỉ ngơi cuối cùng, tôi và các bạn cùng lớp lặng lẽ đứng bên dưới hiên công ty thờ, nghe vang vọng tiếng nguyện ước trong thánh mặt đường mà ngùi ngùi xót xa, chúng ta ấy ra đi nhanh lẹ khi tuổi sống còn thừa trẻ, bỏ lại người ông xã hiền hoà với 2 đứa con thơ dại.

Chiếc xe cộ tang âm thầm lăn bánh ra nghĩa trang trong 1 trong các buổi sáng âm u, ảm đạm.

Chúng tôi thả phần đa nắm khu đất xuống huyệt mộ, nguyện cầu cho chính mình về với vòng tay của Chúa, rũ bỏ bụi trằn ra đi thanh thản.

Độ vài mon sau tôi có một giấc mơ rất kì lạ. Tôi mơ thấy chạm mặt rất nhiều anh em cùng lớp đang đùa giỡn dưới sảnh trường cũ. Tôi kinh ngạc khi thấy Thuỷ cũng đều có ở đây. Tôi thì thầm nghĩ, Thuỷ đã hết rồi sao lại có ở đây nhỉ. Chúng tôi ngồi quây quần bên nhau, tôi nắm lấy tay Thuỷ thì thấy rét mướt ngắt. Tôi bèn hỏi:

– Thuỷ đã xuống cõi âm rồi sao còn làm việc đây.

Bạn ấy mỉm cười rồi bảo:

– bản thân xin lên nghịch với các cậu đấy. Nhớ các cậu quá. Cậu có sợ tớ không?

– bản thân là anh em mà, chạm mặt nhau là mừng rồi, sao lại sợ. Mà lại cậu xuống đấy có thấy thứ gì quá lạ không kể cho khách hàng nghe với.

– Tớ đang xuống hẳn bên dưới đấy đâu mà biết, ha ha – Tiếng cười của Thuỷ lành lạnh tởm ghế nuốm nào ấy, không giống hệt như khi trước.

Lúc ấy tôi bừng tỉnh, toàn thân lạnh toát, thuộc hạ sởn sợi ốc.

Có lẽ Thuỷ vẫn lưu luyến cõi trần chưa thể tách đi được. Chúng ta ấy báo mộng mang đến tôi rằng chúng ta ấy vẫn tồn tại quanh luẩn quẩn đâu đây, nhìn fan thân, gia đình, bằng hữu từ một quả đât khác.

Câu chuyện thiết bị 3: Thầy nhà nhiệm

Tốt nghiệp sư phạm hoàn thành tôi được điều về một trường vùng sâu giảng dạy. Thiệt trùng vừa lòng tôi dạy cùng trường cùng với thầy chủ nhiệm cũ của tôi, thầy Đờn bắt đầu chuyển về đó.

Thầy dạy dỗ Văn, thời tới trường thầy khôn cùng quý tôi, thầy vẫn luôn luôn bảo:

– Em viết văn rất tốt, sau này có khi đổi mới nhà văn cũng nên.

Tôi bảo:

– Em chẳng sâu sát được sản phẩm gì, mỗi thứ biết 1 tí. Em nghĩ sau này chắc cũng chẳng thành danh ngơi nghỉ mảng gì được.

– đề nghị tự tin lên chứ em. Chức năng chỉ 1% còn 99% là những giọt mồ hôi mà. Làm cái gì rồi cũng phải quyết tâm không phải lo ngại khó khăn.

Tôi biết thầy đụng viên, chứ xét phiên bản thân tôi trường đoản cú thấy chả có năng lượng gì nổi trội. Văn hoa thì tôi cũng có một tí tẹo call là viết được, làm cho hay, cho có số má thì còn khuya.

Vì thế khi học sư phạm tôi chọn ngành đồ dùng Lí. Ấy mặc dù thế cái ngày tiết văn chương vẫn đọng lại 1 ít. Nhàn rỗi tôi lại viết 1 bài xích thơ hay như là một truyện ngắn nào đó để giải trí.

Thầy trò cùng trường buộc phải ngoài nghĩa thầy trò bây giờ lại còn tình đồng nghiệp, buộc phải tôi với thầy cứ nhàn rỗi lại luận bàn chuyện văn chương, cố sự.

Một hôm đang uống rượu cùng với tôi, thầy bảo:

– bữa nay thầy uống kém lắm, làm tất cả vài ly thôi là này mai mệt lả, bụng đau lâm râm ran. Trước đâu tất cả thế.

– Thầy sang bệnh viện khám thử xem.

Xem thêm: Top 9 serum chống lão hóa giá bình dân, tốt nhất hiện nay và giá bán như thế nào

– tuần trước đó thầy xét nghiệm rồi, họ bảo viêm tá tràng, cho một bịch thuốc, uống hoài không đỡ.

– Thầy nghỉ ngơi vài ngày lên tp sài gòn khám mang lại chắc. Trên đó sản phẩm công nghệ hiện đại, chưng sĩ tay nghề xuất sắc chẩn đoán đúng đắn hơn.

Vài hôm sau, nghe tôi thày đi sử dụng Gòn. Vừa khám xong thầy, không lên xe pháo về thầy đã gọi điện:

– Giờ ko được uống rượu cùng với em rồi, bệnh nặng em ạ.

– bệnh trở nặng là bị bệnh gì hả thầy – Tôi gặng hỏi.

Ngần ngừ một thời gian thầy new nói, giọng trầm buồn:

– Ung thư bao tử em ạ.

– Trời, gồm chắc không thầy? Thầy..thầy đi khám vài khu vực xem sao, tất cả khi chúng ta đoán nhầm đấy – Tôi hốt hoảng.

– ko nhầm đâu em ạ, thầy cũng ngờ ngờ trước lúc đi thăm khám rồi, nên không bất ngờ.

– Phát hiện nay sớm là điều trị được không lo ngại thầy ạ – Tôi yên ủi thầy.

– tiến trình cuối rồi em ạ.

Trời ơi, tôi thầm kêu lên. Tai tôi ù đi, choáng váng lúc nghe tin này, ung thư giai đoạn cuối là nạm chắc án tử rồi. Tình trạng bệnh quái ác này khó khăn phát hiện, khi bao gồm triệu triệu chứng thì thường xuyên nó đã giai đoạn cuối rồi. Thật đau xót.

– đa số người vẫn chữa trị khỏi, thầy đừng lo ngại quá.

Tôi còn định động viên thêm thì thầy đã tắt năng lượng điện thoại. Tôi biết giờ đồng hồ thầy đang ảm đạm lắm. Nhà giáo nghèo thì tiền đâu mà chữa trị trị. Xuyên suốt mấy năm đi dậy thầy chỉ có được một căn nhà cung cấp 4 xây gạch thô không tô trát. Trong bên chẳng bao gồm đô đạc gì đáng giá, xung quanh chiếc xe cộ Dream tàu cũ kĩ.

Từ đó ban đầu một cuộc sống chiến đấu với bệnh tật của thầy. Chỉ vài ba lần hoá trị, xạ trị tóc thầy đã rụng hết. Công đoàn ngành giáo dục kêu gọi ủng hộ giúp đỡ, cũng chẳng thấm vào đâu, từng liều thuốc có mức giá vài triệu vnd thì tiền núi cũng hết. Thầy nhỏ quắt lại chỉ từ da quấn xương.

Tôi cũng là giáo viên nghèo, yêu quý thầy lắm số đông cũng chỉ biết hàng ngày sang trò chuyện cho thầy khuây khoả, chẳng giúp được gì.

Tôi lên Facebook kêu gọi chúng ta học cũ mỗi cá nhân ủng hộ một ít đến thầy nhưng mà cũng ko thấm vào đâu.

Không đầy đủ tiền, thầy đưa sang uống các lá dung dịch theo lời người ta mách, tôi biết những thứ ấy chỉ trị bằng niềm tin thôi. Ung thư là căn bệnh y học tân tiến còn bó tay, mấy bài thuốc dân gian làm thế nào chữa ngoài được. Trừ vài ngôi trường hợp bỗng dưng may mắn.

Một hôm sang bên thầy, vừa gặp mặt tôi thầy đữa cuốn tập hình ảnh gia đình cho tôi xem. Giờ đến một tấm hình thầy hỏi tôi:

– Em gồm thấy gì khác biệt không?

Đây là tấm hình ảnh thầy chụp cùng với mấy các bạn đồng nghiệp, được xay plastic, hơi cũ đã bạc màu. Phần nhiều khuôn phương diện còn vô cùng rõ, độc nhất vô nhị mặt thầy bị ố nhoè đi 1 nửa.

– Em chỉ thấy khuôn mặt thầy bị ố 1 chút, ảnh cũ nào cũng vậy nhưng mà thầy.

Thầy trầm dìm nói:

– loại lại là hôm qua không xẩy ra thế, chẳng hiểu sao sáng nay mặt thầy trong hình ảnh lại thiếu tính 1 nửa.

Thế thì qủa cũng lạ thật, sao ko ố chỗ khác nhỉ. Tôi biết cuốn album này thầy siêu quý, số đông ngày nào thì cũng đem ra ngắm.

– bố thầy mất đã lâu. Chẳng khi nào thầy mơ thấy ba mình, cố mà về tối qua mơ thấy ông ngồi uống trà với thầy. Ông còn mắng sao cửa nhà nhếch nhác thế, ko dọn cho gọn gàng đi, tân khách đến fan ta cười cợt cho.

Tôi rùng mình sợ hãi, hay một linh cảm gì chẳng lành sao. Tôi gấp nói lảng sang những chuyện vui khác mang lại thầy không chăm nom vào giấc nằm mơ lạ đó.

Vài ngày tiếp theo tôi qua nhà, thấy thầy đã lúi cụp góc vườn trồng một khóm hoa vạn thọ. Tôi lại ngay gần giúp thầy một tay.

– Thầy vừa quý phái xin ông láng giềng đấy. Hoa này đẹp cùng thơm thật – Thầy nói.

Quái kỳ lạ – Tôi thầm suy nghĩ – thân thương với thầy từ khóa lâu chỉ nghe thầy nói say đắm hoa Thạch thảo tím, thầy có làm mấy bài bác thơ rất lôi cuốn về loài hoa này, có bao giờ thầy nói say mê hoa cúc vạn thọ đâu. Có lẽ rằng bệnh tình làm con người ta biến đổi tâm tính chăng.

Khi vào trong nhà tôi thấy thầy gói ghém 1 chồng sách bỏ lên bàn. Chỉ vào ck sách thầy bảo:

– Đây là đa số cuốn sách thầy mượn của em, lát nữa em đưa về nhé.

– Ôi em nhiều sách lắm, thầy cứ nhằm đây cơ mà đọc, em tặng kèm thầy mà.

– Ai lại thế, tính thầy chả ao ước nợ nan ai sản phẩm công nghệ gì. Sống như thế cho lử đử em ạ.

Tôi thấy ngờ ngợ điều gì đấy không ổn. Đúng là thầy tính ngay lập tức thẳng, sòng phẳng, tuy nhiên vài cuốn sách bao gồm đáng giá bán gì đâu, trước đây tôi đã nói tặng ngay thầy cơ mà.

Lúc tôi ra về thầy đưa mang đến tôi 2 cây cây bút bi, bảo:

– Mai em lên lớp trao hai cây cây bút này mang đến thằng Trực cùng thằng Bảo nhé. Trước thầy gồm hứa đứa nào bình chọn môn Văn điểm trên cao thầy sẽ tặng ngay bút. Hai đứa nó viết cừ lắm, gồm khiếu văn chương.

Tối hôm sau vào tầm hơn chín giờ đồng hồ tôi được tin thầy nhập viện. Tôi tức tốc chạy sang, các đồng nghiệp cũng đều có mặt. Bác bỏ sĩ chỉ mang lại đứng ngoại trừ không được vào phòng, họ bảo nguy kịch lắm rồi. Thầy hiệu trưởng trường tôi bảo, đưa thầy lên khám đa khoa tuyến trên, còn nước còn tát. Các bác sĩ rung lắc đầu, đừng đi đâu nữa, tón kém tài lộc gia đình, thầy chỉ với cầm cự tính bởi giờ thôi. Nhiều đồng nghiệp nghe vắt đã úp phương diện vào tay khóc dấm dứt. Bà xã thầy đứng lặng, hai con mắt buồn thẳm, cô ko khóc, tôi biết cả trong năm này cô sẽ khóc hết nước mặt rồi, cô sẽ sẵn sàng mừng đón cái kết cục bi tráng này từ khóa lâu rồi. Vài gia sư không cầm lấy được lòng đã bật tiếng khóc.

Tôi sự nhó ra, có một tập truyện của tôi được in, hứa bộ quà tặng kèm theo thầy mà lại lâu rồi quên béng mất, tuy nhiên thầy đang dặn lưu giữ dành tặng thầy 1 cuốn.

Tôi lao về nhà, truyện tôi tặng thính giả, suôn sẻ vẫn còn 1 cuốn. Tôi run run ký tặng kèm ký tặng kèm và nắn nót ghi chiếc chữ “Học trò luôn luôn mãi ghi ơn của thầy”. Thời điểm tôi sang cơ sở y tế đã rộng 10 giờ đồng hồ tối.

Khi ấy vợ thầy từ phòng thầy đi ra, thấy tôi cô nói:

– Thầy vừa nhắc đến em, em vào gặp mặt thầy đi.

Tôi gấp vàng bước vào:

– Em đấy à? Thầy thều thào, tiếng nói yếu ớt như gió thoảng.

– Thầy sẽ ổn thôi, không sao đâu – Tôi run run nói – Em tặng kèm sách em viết này. Em xin lỗi thầy, giờ bắt đầu nhớ ra.

– Thầy tất cả đọc truyện em trên mạng rồi, tuyệt lắm. Sao hôm nay bênh viện đông người thế?

Tôi ngó quanh, dịch viện lạng lẽ có ai đâu, ngoài hiên nhà chỉ tất cả vài người thân trong gia đình và đồng nghiệp cùng trường đang vịn vào nhau lau nước mắt thôi. Tôi rùng mình ớn lạnh. Tôi nghe nói người sắp chết thường nhìn thấy vong hồn xung quanh. Rất nhiều hồn ma này mang lại đón fan chết đi.

– Thấy cứ sinh sống đi, bác bỏ sĩ bảo mai là sút thôi.

Bỗng thầy khẽ mỉm cười, khẽ chuyển cánh tay yếu hèn ớt đua đưa, như bao gồm ý, như gồm ý xin chào tôi vày biết mình sắp sang trái đất bên cơ rồi. Sau đó thầy thiếp đi do dự gì nữa.

Đúng 10h30 thầy đi.

Ngày gửi thầy về nơi an nghỉ, cả trường tôi chuyển tiễn. Thầy trò khóc thương mang đến số phận mỏng manh manh của thầy, một fan thầy giỏi, tận tâm với nghề.

Tôi kính cẩn để quyển sách của chính mình trên hòm dưới huyệt mộ, trước lúc từng xẻng khu đất hắt lên tủ kín.

Tâm linh huyền bí, trung ương linh là gì? trái đất tâm linh là bao gồm thật. Chuyện chổ chính giữa linh có thật. Chuyện trung tâm linh phật giáo.

Những chuyện về nhân loại tâm linh.

Khi còn nhỏ, tôi liên tục nhìn thấy Thần tiên cùng những vụ việc kỳ lạ ở không gian khác. Thời gian đó tôi suy nghĩ rằng người khác cũng chú ý thấy giống như mình nên nhận định rằng đó là việc bình thường. Tuy nhiên khi càng phệ lên, càng đắm chìm trong cuộc sống đời thường hiện thực, tôi dần dần không còn nhìn thấy Thần nữa. Dưới đó là những trải nghiệm tất cả thật của tôi thời thơ bé.



*

Chuyện bí hiểm trước cồn đất Đường Sơn giật đi 700 nghìn người, 40 năm sau người đời còn khiếp sợ


*

Lời nhắc của bậc thầy thôi miên (P.3): Làm cụ nào để hoàn thành duyên nợ?

Duyên nợ nhân sinh là “oan oan tương báo, dĩ hận miên miên”, để cho kiếp tín đồ đầy rẫy những buồn trắc trở. Trường hợp mỗi người hoàn toàn có thể dùng yêu thương, bao dung cùng nhẫn nại để hoá giải ác duyên, thì hoàn toàn có thể bớt đi biết bao tiếc ...


*

Lời nói của bậc thầy thôi miên (P.1): Hỏi trần thế tình ái là chi?

Duyên nợ nhân sinh là “oan oan tương báo, dĩ hận miên miên", khiến cho kiếp người đầy rẫy những bi lụy trắc trở. Trường hợp mỗi người rất có thể dùng yêu thương thương, bao dung cùng nhẫn nại nhằm hoá giải ác duyên, thì hoàn toàn có thể bớt đi biết bao tiếc nuối ...


*

Lời lưu ý từ âm gian: con trai nhập hồn khuyên phụ thân đừng làm việc ác

22 năm về trước, một sự kiện xẩy ra đã mãi mãi đi vào trong lịch sử. Đó là ngày khởi đầu của mọi bi kịch, của rất nhiều nỗi đau thương...Tại thị trấn Thành quan lại thuộc thị xã Tán Hoàng, thức giấc Hà Bắc, Trung Quốc, gồm một người bầy ông kiếm ...


Bí ẩn trọng điểm linh: chết giẫm vì tai nạn xe, hai người mẹ tái sinh trở ‘về nhà’

Hôm nay cửa hàng chúng tôi muốn chia sẻ với các bạn một câu chuyện được gọi là trường thích hợp luân hồi chuyển kiếp “thần kỳ nhất trong số thần kỳ”, cùng còn được tuyệt đối bởi các nghiên cứu khoa học nghiêm ngặt...Ngày 5 tháng 5 năm 1957, tại thị trấn ...


Góc nhìn trọng điểm linh: nguyên nhân của đại dịch Covid-19 và lối thoát là gì?

Nếu chỉ bó hẹp nghiên cứu và phân tích từ phương diện trang bị chất, đôi lúc khó lòng thấy được quy cơ chế bùng phân phát của dịch bệnh; nhưng mà nếu để mắt tới từ góc nhìn tinh thần, tín ngưỡng, thì lại hoàn toàn có thể phát hiện ra tại sao căn bản và lối thoát hiểm khỏi ...


Tôi vẫn tận mắt thấy ‘Hắc Bạch Vô Thường’ cho bắt hồn người như thế nào?

Đây là yên cầu hoàn toàn sống động của phiên bản thân tôi, quyết không phải là 1 giấc mơ. Bao gồm mắt tôi đã nhìn thấy. Phần lớn chuyện vẫn còn đó như ngày hôm qua. Mãi mang đến giờ, tôi vẫn nhớ như intất cả.3 tín đồ lạ mặt mở ra giữa ban đêm ...


Nhân trái báo ứng không đào thải một ai: mẩu chuyện ly kỳ được một pháp y nói lại

Nghiệp lực của nhỏ người là vấn đề không thể nghĩ bàn, pháp luật nhân quả báo ứng xưa nay không hề bỏ sót một ai... Câu chuyện tiếp sau đây hy vọng sẽ giúp họ tin tưởng rộng về điều này.Bác sĩ hoàn toàn có thể nhìn thấy vô vàn phần nhiều ca tử ...


Vì sao con tín đồ phải luân hồi? những lần đầu thai chính là hoàn trả nghiệp chướng

Sau khi chết đi nhỏ người lừng khừng sẽ xảy ra chuyện gì? Liệu linh hồn tất cả thật tốt không, nó vĩnh cửu dưới bề ngoài nào? Dưới đấy là câu chuyện của Joey Verway, một cô bé có khả năng nhớ được những mẩu truyện trong 10 kiếp của ...


Những điềm báo của tiếng hán giản thể đã trở thành sự thực, chuẩn xác một bí quyết đáng sợ!

Có tín đồ cho rằng, đông đảo chữ Hán giản thể giống như là một điềm báo chẳng lành. Vị sao lại nói như vậy?
Văn hóa Á Đông ko hề dễ dàng và đơn giản như mặt phẳng mà mọi tín đồ nhìn thấy. Từng nét lễ nghi, từng bộ trang phục, từng nét chữ mọi ...


Thần Phật nhắn nhủ con fan điều gì qua chuyện Khương Tử Nha phò Chu phát Trụ?

Từ khi ra đời cách trên đây hơn 300 năm, "Phong thần diễn nghĩa" đó là bộ tè thuyết sử thi nhận được rất nhiều lời tán thưởng không ngớt của độc giả. Những câu chuyện thần tiên, ma quái, chiến tranh, phép thuật đan xen trong khi đều để biểu đạt ...


Bí ẩn gớm Dịch (P.13): Quẻ khảm Vi Thuỷ và lối thoát hiểm cứu nguy cho con người hiện đại

Điều ám hình ảnh con người trong nạm kỷ 21 này không phải là việc thiếu thốn đồ dùng chất, mà là vượt dư dật dẫn cho sự chia cách giữa fan với người, nỗi đơn độc giữa biển bạn và những hệ quả bệnh tật tiến bộ không thể cứu vãn chữa. ...


Bí ẩn gớm Dịch (P.11): cẩn Vi Thuỷ khuyên nhủ con tín đồ giữ tâm như Tịnh Thuỷ

Kinh Dịch là 1 tác phẩm phi thường mà Thần để lại cho bé người, là lời dạy của Thần góp nhân loại hoàn toàn có thể đạt đến niềm hạnh phúc đích thực. Trong quẻ Thuần cẩn này, fan hữu duyên bao gồm tâm mày mò sẽ thấu tỏ thêm nhiều bài học ...


Bí ẩn kinh Dịch (P.10): cẩn Vi Thuỷ – lời dạy của Thần giành cho con người

Kinh Dịch là 1 trong những tác phẩm khác thường mà Thần để lại cho con người, là lời dạy của Thần giúp nhân loại có thể đạt đến niềm hạnh phúc đích thực. Vào quẻ Thuần khảm này, tín đồ hữu duyên bao gồm tâm mày mò sẽ thấu tỏ thêm nhiều bài học ...


Báo ứng vì phỉ báng Thần Phật: Hại bạn là hại thiết yếu mình

Từ xưa vốn đã bao gồm người hoài nghi Thần Phật, vì vậy họ mới vô tri mà lại buông lời nhục mạ, bỉ báng Phật Pháp. Mà lại nhân trái báo ứng, thiện ác hữu báo, bạn phỉ báng Phật Pháp không chỉ hại người mà còn hại chủ yếu mình.Khi Đức ...


Thế làm sao mới là một trong lòng tín Phật? – Cuộc truyện trò đáng suy ngẫm cùng với Phật tử Tây Tạng

Đây là lần trước tiên Lão Uy - một bạn Hán từ trung hoa đại lục đi đến du lịch tham quan Tây Tạng. Các gì được tận mắt bệnh kiến khiến cho ông không khỏi xúc hễ sâu sắc. Đặc biệt, sau chuyến hành trình này, trong tâm ông như được vỡ vạc ...


4 các loại nhân duyên khiến con em mình đầu thai vào nhà bạn

Vì sao đứa trẻ con lại chỉ hy vọng đầu thai vào nhà bạn, mà chưa hẳn là đầu bầu vào một gia đình nào khác? Phật nói rằng, nếu như khách hàng và đứa trẻ không có bất kỳ mối nhân duyên như thế nào thì chúng sẽ không tới nhận bạn làm cha mẹ.Tin ...


Đối đãi với người bằng thiện lương hoàn toàn có thể hóa nguy thành an

Chuyện cát hung họa phúc trong thiên hạ, từng việc đều có nguyên do, không hề mảy may sai lệch. Chỉ gồm điều tín đồ trong cuộc vẫn mê yêu cầu khó biết được sự tình mà lại thôi...Danh y tự kê “thuốc chết” cho thiết yếu mình
Thời bên Thanh, có vị lương y ...


Hành thiện tích đức tất cả thể biến đổi số mệnh con người

Cuộc đời của Viên Liễu Phàm đã có định trước, nhưng vày sao ông vẫn biến đổi được vận mệnh của mình?
Viên Liễu Phàm (1533-1606) là người sáng tác của cuốn sách “Liễu Phàm tứ huấn”. Ông tên là Viên Hoàng, từ bỏ Khôn Nghi, là bạn huyện Ngô Giang, Giang sơn ...


Kỳ nhân fan Đài Loan kể chuyện từ tốn dạo chơi cõi âm gian

Trong những ngày lễ ở Đài Loan, ở 1 ngôi chùa tôi gặp một đàn bà hai tay giơ cao qua đầu, ôm nạm tay lễ bái (tay buộc phải nắm hờ, tay trái ôm tay phải), tư thế đó y như là võ sỹ. Cố là tôi bước tới hỏi: ...